Kỳ Chủ nhoẻn miệng cười: “Yên tâm, bây giờ chúng đang trong trạng thái ngủ say. Ta muốn nói rằng sở dĩ đám rắn ấy rút lui có lẽ là do đến gần khu vực này thì cảm nhận được hơi thở của hai yêu thú này”.
Diệp Quân nhìn hai con yêu thú đó: “Khi còn sống chúng ở cảnh giới gì?”
Kỳ Chủ đáp: “Thấp nhất là Vĩnh Bất Hủ”.
Khóe miệng Diệp Quân giật giật.
Kỳ Chủ cười: “Đi thôi”.
Nói rồi, hai người đi về phía cửa núi.
Diệp Quân đi theo Kỳ Chủ vào cửa núi, sau khi đi qua một con đường nhỏ đá xanh, hai người tới trước một tòa đại điện, đại điện cổ kính ghi rõ dấu vết của năm tháng.
Kỳ Chủ nhìn lên phía trên đại điện, trên tấm biển có khắc ba chữ lớn.
Kỳ Chủ đi về phía đại điện, đại điện rất trống trải, trước mặt cách hai người không xa có một tấm đệm cói ở đó.
Một ông lão mặc áo màu xanh đang ngồi xếp bằng trên đệm cói, râu tóc bạc phơ, tay cầm một cây phất trần.
Diệp Quân hỏi: “Đây là Đa Nguyên Đạo Đế à?”
Kỳ Chủ lắc đầu: “Không phải”.
Diệp Quân hơi thắc mắc, đang định hỏi tiếp thì lúc này, ông lão đang ngồi xếp bằng ấy đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Diệp Quân lập tức cảnh giác.
Ông lão chầm chậm mở mắt ra, hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308540/chuong-4577.html