Ông lão bên cạnh nhắc nhở: “Là Viện trưởng”.
Viện trưởng?
Nghe lời ông lão nói, Phương Ngự như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Diệp Quân cười gọi: “Phương huynh”.
Phương Ngự hoàn hồn, vô thức muốn quỳ nhưng được một luồng sức mạnh mềm mại đỡ lấy.
Diệp Quân cười nhẹ: “Không cần làm vậy đâu”.
Phương Ngự do dự một lúc mới bảo: “Dương… Diệp viện trưởng…”
Đương nhiên gã rất kích động, đây là Viện trưởng thư viện Quan Huyên trong truyền thuyết… Đừng nói vị trước mắt này, ngay cả ông lão không biết tên đang đứng cạnh gã đây thôi, một cái liếc mắt là có thể diệt nhà họ Phương của gã vạn lần ngay.
Diệp Quân cười bảo: “Vẫn cứ gọi ta là Dương huynh đi! Nhà ta vốn họ Dương, không gọi sai đâu”.
Phương Ngự vẫn hơi do dự.
Diệp Quân đi tới trước mặt gã, vỗ vai gã cười nói: “Đừng gò bó quá”.
Thấy Diệp Quân thân thiện dễ gần như vậy, Phương Ngự cũng thả lỏng một chút rồi bảo: “Dương huynh…”
Ông lão bên cạnh nhìn Phương Ngự không nói gì, cung kính lui sang một bên.
Diệp Quân cười ha hả, lấy ra hai bình rượu đưa cho Phương Ngự một bình: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Thấy Diệp Quân không hề ra vẻ, Phương Ngự cũng hoàn toàn thả lỏng, cười đáp: “Được!”
Hai người ngồi trò chuyện ở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308498/chuong-4535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.