Chương trước
Chương sau


Chiêm Thanh mỉm cười, đi đến trước mặt Loạn Cổ Đại Đế, cười bảo: “Loạn Cổ Đại Đế, ta biết ông để lại một phần thần hồn ở đây, ra đây đi”.



Một thoáng tĩnh lặng.



Pho tượng khẽ rung lên, ngay sau đó một hư ảnh chậm rãi bay ra từ pho tượng.



Chính là Loạn Cổ Đại Đế.



Sau khi Loạn Cổ Đại Đế xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân rồi lại nhìn Chiêm Thanh.





“Nền văn minh Thiên Hành”.



Chiêm Thanh cười: “Đúng thế”.



Loạn Cổ Đại Đế bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”



Chiêm Thanh nhìn Diệp Quân: “Tiểu tử, đưa kiếm của ngươi cho vị này xem đi, nếu không có kiếm thì ông ấy không ra đâu!”







Diệp Quân nhìn Loạn Cổ Đại Đế, do dự một chút rồi xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên chậm rãi bay đến trước mặt Loạn Cổ Đại Đế.



Loạn Cổ Đại Đế nhìn kiếm Thanh Huyên, dần dần trong mắt ông ta có thêm vẻ nghiêm nghị.



Một lúc sau, Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Người tạo ra thanh kiếm này là gì của cậu?”



Diệp Quân đáp: “Người thân của ta”.



Loạn Cổ Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc lâu rồi im lặng.



Chiêm Thanh cười: “Loạn Cổ Đại Đế, có lẽ hắn là cơ hội duy nhất của tộc Loạn Cổ ông đấy”.



Loạn Cổ Đại Đế quay đầu nhìn Chiêm Thanh: “Ta không tin nền văn minh Thiên Hành của cô”.



Chiêm Thanh bình tĩnh nói: “Sở dĩ nền văn minh Thiên Hành ta nuốt chửng những nền văn minh cấp thấp hơn cũng là để đột phá giới hạn của mình, đạt tới một tầm cao mới, hơn nữa bây giờ nền văn minh Thiên Hành ta vì nội loạn mà thực lực thiệt hại nặng nề, đối với nền văn minh Thiên Hành ta hiện tại, đối kháng với tộc Đại Vu và Ác Đạo Minh mới là quan trọng nhất”.



Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Kẻ thù của cậu là Ác Đạo Minh và tộc Đại Vu?”



Diệp Quân gật đầu: “Phải”.



Loạn Cổ Đại Đế im lặng.



Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối biết hai thế lực này à?”



Loạn Cổ Đại Đế gật đầu: “Tộc Đại Vu và tộc Loạn Cổ ta đều thuộc nền văn minh thời đại Loạn Cổ, thực lực của chúng năm xưa chỉ đứng sau chúng ta. Sau này tộc Loạn Cổ ta gặp kẻ thù mạnh, bọn chúng bắt tay với vạn tộc tấn công chúng ta…”



Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: “Phía sau tộc Đại Vu còn có cường giả của vạn tộc, ngoài ra Thủy tổ nền văn minh tộc Đại Vu năm xưa đã từng tiếp xúc với một nền văn minh vũ trụ cấp sáu. Ta vẫn luôn nghi ngờ năm xưa bọn chúng đột nhiên phát động vạn tộc tới tấn công tộc Loạn Cổ ta là do nhận chỉ thị của nền văn minh vũ trụ cấp sáu đó”.



Diệp Quân hơi thắc mắc: “Vì sao nền văn minh vũ trụ cấp sáu ấy lại không đích thân tấn công các ông?”



Loạn Cổ Đại Đế lắc đầu: “Ta không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng ta đoán chắc chắn phía trên không chỉ có một nền văn minh vũ trụ cấp sáu, giữa bọn họ chắc chắn có thỏa thuận và hiệp định gì đó. Điều ta có thể khẳng định là bọn họ tuyệt đối không cho phép có nền văn minh nào đạt đến cấp sáu. Năm xưa tộc Loạn Cổ ta đã sắp đột phá được cực hạn nền văn minh vũ trụ của mình để lên cấp sáu, cũng chính vì điều này mà nền văn minh Loạn Cổ của ta đã gặp phải đại họa”.



Chiêm Thanh cười: “Xem ra đúng như ta dự đoán”.



Loạn Cổ Đại Đế nhìn Chiêm Thanh: “Lúc trước cô nói nền văn minh Thiên Hành của cô cũng gặp nguy hiểm, mà bây giờ tộc Đại Vu lại nhắm đến các cô, ta nghĩ bọn chúng sẽ không vô duyên vô cớ nhắm đến các cô đâu”.



Chiêm Thanh hơi nhíu mày: “Chẳng lẽ là do mấy năm nay nền văn minh Thiên Hành của ta phát triển nhanh quá?”



Loạn Cổ Đại Đế lại nhìn Diệp Quân: “Vì sao Ác Đạo Minh cũng nhắm vào cậu?”






























Diệp Quân im lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.