Chiêm Thanh mỉm cười, đi đến trước mặt Loạn Cổ Đại Đế, cười bảo: “Loạn Cổ Đại Đế, ta biết ông để lại một phần thần hồn ở đây, ra đây đi”.
Một thoáng tĩnh lặng.
Pho tượng khẽ rung lên, ngay sau đó một hư ảnh chậm rãi bay ra từ pho tượng.
Chính là Loạn Cổ Đại Đế.
Sau khi Loạn Cổ Đại Đế xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân rồi lại nhìn Chiêm Thanh.
“Nền văn minh Thiên Hành”.
Chiêm Thanh cười: “Đúng thế”.
Loạn Cổ Đại Đế bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Chiêm Thanh nhìn Diệp Quân: “Tiểu tử, đưa kiếm của ngươi cho vị này xem đi, nếu không có kiếm thì ông ấy không ra đâu!”
Diệp Quân nhìn Loạn Cổ Đại Đế, do dự một chút rồi xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên chậm rãi bay đến trước mặt Loạn Cổ Đại Đế.
Loạn Cổ Đại Đế nhìn kiếm Thanh Huyên, dần dần trong mắt ông ta có thêm vẻ nghiêm nghị.
Một lúc sau, Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Người tạo ra thanh kiếm này là gì của cậu?”
Diệp Quân đáp: “Người thân của ta”.
Loạn Cổ Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc lâu rồi im lặng.
Chiêm Thanh cười: “Loạn Cổ Đại Đế, có lẽ hắn là cơ hội duy nhất của tộc Loạn Cổ ông đấy”.
Loạn Cổ Đại Đế quay đầu nhìn Chiêm Thanh: “Ta không tin nền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308451/chuong-4488.html