Chiêm Thanh gật đầu, chỉ vào pho tượng cách đó không xa: “Đây là Loạn Cổ Đại Đế của nền văn minh thời đại Loạn Cổ khi xưa, mà những ngôi mộ ngoài kia chính là mộ của cường giả tổ địa Loạn Cổ khi ấy”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Đều chưa chết, họ chỉ đang ngủ say thôi”.
Diệp Quân sửng sốt: “Chưa chết?”
Chiêm Thanh gật đầu: “Thời đại Loạn Cổ năm xưa, tộc Loạn Cổ được coi là gia tộc lớn nhất nền văn minh thời đại Loạn Cổ, nhưng ngoài họ ra còn có một vài gia tộc lớn khác nữa, có điều đều không mạnh bằng họ. Sau này tộc Loạn Cổ gây ra họa lớn, bị kẻ địch mạnh tấn công, thực lực giảm đi rất nhiều, mà những tộc khác nhân cơ hội này phát động chiến tranh diệt tộc đối với tộc Loạn Cổ. Tộc Loạn Cổ chịu kẻ thù từ cả hai phía, cuối cùng không địch lại được nên vị Loạn Cổ Đại Đế này đã dùng thần thông vô thượng, phá tan vũ trụ Loạn Cổ. Vũ trụ Loạn Cổ bị chia thành ba phần, vũ trụ Vô Gian, chiến trường thời không Loạn Cổ, thời đại Loạn Cổ”.
Nói đến đây, cô ta nhìn xung quanh: “Nơi đây chính là thời đại Loạn Cổ, năm xưa Loạn Cổ Đại Đế vì bảo vệ gia tộc của mình mà phong ấn cường giả trong tộc, để họ ngủ say tại đây. Mà thời không Vô Gian bên ngoài chính là để ông ấy bảo vệ nơi này”.
Diệp Quân hỏi: “Loạn Cổ Đại Đế đã chết chưa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308450/chuong-4487.html