Chương trước
Chương sau




Hiện giờ hắn đã không còn coi thường cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu này nữa, mà hắn cũng không dám coi thường, bởi vì thật sự là một kiếp nạn.



Lúc này Diệp Quân nhìn về phía trước, cuối tầm mắt hấn có một ngôi sao chợt lóe, sau đó ngôi sao ấy bay qua thời không, xuất hiện trước mặt hắn.



Ánh sao tản đi, một người đàn ông bước ra.



Người đàn ông mặc áo bào trắng, nhìn bề ngoài thì vẫn còn trẻ, khoảng ngoài hai mươi, mặt mày tuấn tú, khí chất ngời ngời.



Diệp Quân thầm cảnh giác, chỉ cần là quan chấp hành đứng đầu thì đều vô cùng đáng sợ.



Người đàn ông nhìn Diệp Quân, nhíu mày hỏi: “Ngươi không phải ngườin nơi đây?”





Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.



Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Bọn họ cho ngươi vào à?”



Diệp Quân lại gật đầu.



Người đàn ông chợt thấy hứng thú: “Ngươi không phải người nơi đây mà họ lại cho ngươi vào, ngươi làm như thế nào vậy?”







Diệp Quân đáp: “Ta không phải người nơi đây, nhưng ta thành thân với người của các ngươi”.



“Hả?”



Người đàn ông rất ngỡ ngàng: “Ngươi thành thân với người của chúng ta ư?”



Diệp Quân gật đầu.



Người đàn ông ngày càng hứng thú: “Bọn họ đồng ý?”



Diệp Quân nói: “Ban đầu không đồng ý, sau đó chúng ta đánh nhau, có lẽ bây giờ họ đã đồng ý rồi”.



Người đàn ông quan sát Diệp Quân rồi hỏi: “Ngươi mời người đánh hộ đúng không?”



Diệp Quân: “…”



Thấy vẻ mặt Diệp Quân, người đàn ông cười bảo: “Thực lực của ngươi không tồi, nhưng không thể đánh bại đám người ngoài kia được”.



Diệp Quân đổi chủ đề: “Tiền bối là quan chấp hành đứng đầu ạ?”



Người đàn ông gật đầu: “Bố Huyền, quan chấp hành đứng đầu đời thứ hai”.



Diệp Quân hơi tò mò: “Hình như tiền bối và Tuế Tuế tiền bối không có địch ý với nền văn minh ngoại tộc lắm”.



Người đàn ông cười: “Họ cũng không có địch ý với nền văn minh bên ngoài đâu, chỉ đơn giản là coi thường thôi. Nhưng điều này cũng là bình thường, bất kỳ nền văn minh nào phát triển tới độ quá nhanh cũng sẽ coi thường nền văn minh khác, cho đến khi gặp nền văn minh mạnh hơn mình. Bây giờ bọn họ coi trọng ngươi chỉ vì người mạnh, hoặc là người phía sau ngươi mạnh thôi”.



Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.



Người đàn ông nói tiếp: “Nếu họ đã đồng ý cho ngươi vào thì có nghĩa là hiện giờ họ đã coi ngươi là người của mình, hơn nữa ngươi có thể qua được ải của Tuế Tuế, còn có được kiếm của cô ấy thì có nghĩa là cô ấy cũng rất coi trọng ngươi. Vì thế, ta sẽ không ra tay quá ác với ngươi, nhưng vẫn phải đi theo quy trình”.



Diệp Quân lưỡng lự rồi hỏi: “Thế này có được coi là gian lận không ạ?”



Người đàn ông cười trả lời: “Có”.



Diệp Quân: “…”



Người đàn ông lại nói: “Ngươi không muốn gian lận cũng được, dù sao ta cũng không có ý kiến”.



Diệp Quân suy nghĩ rồi bảo: “Ta muốn thử không gian lận”.



Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”



Diệp Quân gật đầu: “Chắc, ta muốn dựa vào chính thực lực của mình…”



Hắn còn chưa nói xong, Bố Huyền trước mặt đã bất chợt tung quyền.





Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, y đúng là không quan tâm đến võ đức. May mà hắn vẫn luôn thầm đề phòng, vì thế khi người đàn ông xuất quyền, hắn cũng xuất kiếm.







Kiếm ý dâng lên như thủy triều!







Nhưng sau một quyền của người đàn ông, mọi kiếm ý đều bị áp chế, tiếp đó hắn cảm thấy ngực mình như bị cây búa ngàn cân đập vào.







Ầm!







Diệp Quân bay ra ngoài, khi bay ra, cơ thể hắn bắt đầu nổ tung. Khi dừng lại, cơ thể hắn đã hoàn toàn vỡ nát, chỉ còn lại linh hồn, mà linh hồn cũng cực kỳ hư ảo…







Hắn đớ người.







Xa xa, Bố Huyền nắm chặt tay phải, tinh không rung chuyển dữ dội, vô số ngôi sao hóa thành tinh quang bay vào bàn tay phải của y.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.