Diệp Quân cười: “Nói thật, bởi vì một số nguyên nhân mà ta rất ghét người của nền văn minh Thiên Hành, nhưng không phải tất cả người ở đây đều xấu, cũng có một số người rất tốt, như tiền bối”.
Tuế Tuế khẽ mỉm cười: “Nền văn minh nào cũng có người tốt người xấu mà”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Lúc này, một tinh môn xuất hiện ở phía xa.
Tuế Tuế dẫn Diệp Quân đi tới trước tinh môn ấy rồi quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: “Muốn biết ải thứ hai này là gì không?”
Diệp Quân gật đầu: “Rất tò mò”.
Tuế Tuế nói: “Đi vào sẽ biết thôi”.
Diệp Quân nhìn Tuế Tuế: “Người vẫn là chủ khảo à?”
Tuế Tuế lắc đầu: “Không phải”.
Diệp Quân chần chừ một chút: “Sau khi ta đi vào, sau này chúng ta có còn cơ hội gặp lại không?”
Tuế Tuế khẽ mỉm cười: “Gặp nhau là có duyên, không gặp là không có duyên”.
Diệp Quân cười bảo: “Vậy chờ ta đi ra, có thời gian sẽ tới gặp người”.
Tuế Tuế hơi giật mình, cười đáp: “Được”.
Diệp Quân quay lại, đi về phía tinh môn.
Sau khi Diệp Quân đi vào tinh môn, Tuế Tuế nhẹ nhàng nói: “Duyên…”
Thì ra không phải chỉ có tùy duyên mà còn có thể cầu duyên.
Tuế Tuế lắc đầu cười: “Một kiếm tu thú vị”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308350/chuong-4387.html