Chương trước
Chương sau
Lúc này, một ông lão lớn tuổi chậm rãi đi ra, ông ta cung kính hành lễ trước hại thượng thần trước rồi nói: “Hai vị thượng thần, ta nghe nói Diệp Quân đang tham gia cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu à?”





Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Ừm”.



Ông lão do dự một chút rồi bảo: “Ý hai vị thượng thần thế nào?”



Thượng Thần Thiên Vân lại gật đầu.



Mặc dù ông lão đã sớm dự đoán được điều này, nhưng thấy Thượng Thần Thiên Vân gật đầu thừa nhận, ông ta vẫn không khỏi phẫn nộ bất bình: “Hai vị thượng thần, cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu là truyền thừa cốt lõi của nền văn minh Thiên Hành ta, sao có thể để cho một kẻ ngoại tộc tới thí luyện được? Không phải người tộc ta thì sẽ có ý đồ khác! Huống hồ hôm đó Diệp Quân còn tàn sát vô số cường giả của nền văn minh Thiên Hành chúng ta, hắn… hắn là kẻ xấu!”





Nói đến vế sau, ông ta càng đau lòng khôn xiết, nếu không vì dè chừng thực lực khủng khiếp của hai vị trước mắt thì có lẽ ông ta đã điên cuồng chửi mắng bọn họ là kẻ bán nước rồi.



Các cường giả nền văn minh Thiên Hành còn lại liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.



Thượng Thần Thiên Huyên nhìn ông lão đó: “Cố Khâm, ta nhớ Mục Tướng cùng một giuộc với ông đúng không?”



Sắc mặt ông lão tên Cố Khâm hơi thay đổi: “Thượng thần, ta và Mục Tướng đúng là một giuộc, nhưng hôm nay ta tới đây không phải vì Mục Tướng, mà vì nền văn minh Thiên Hành chúng ta. Cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu ấy chỉ có người xuất sắc nhất của nền văn minh chúng ta mới được vào, hắn là người của nền văn minh ngoại tộc tại sao lại được vào? Chúng ta không phục”.







Thượng Thần Thiên Huyên nhìn Cố Khâm: “Ngươi không phục?”



Cố Khâm bị bà ta nhìn sởn gai ốc, nhưng lúc này ông ta đã không còn đường lui, chỉ có thể kiên quyết tới cùng: “Đúng”.



Nói xong ông ta lại thấy không tự tin lắm, thế là bổ sung thêm một câu: “Không chỉ ta mà tất cả người dân phía sau ta đều không phục”.



Thượng Thần Thiên Huyên nhìn Cố Khâm và nhóm người: “Nữ kiếm tiên váy trắng kia vẫn còn số đấy”.



Nghe thế, sắc mặt nhóm người và Cố Khâm đều thay đổi rõ rệt.



Nữ kiếm tiên váy trắng!



Ngày hôm đó bọn họ đã bị nhát kiếm ấy đè phục sát đất, không thể cử động được, lần đó là lần bọn họ cận kề cái chết nhất.



Người phụ nữ đó vẫn sống?



Cố Khâm và nhóm người nhìn xung quanh, cơ thể run rẩy.



Người phụ nữ đó thật sự quá đáng sợ!



Đã để lại bóng đen tâm lý cho họ.



Thượng Thần Thiên Huyên lại nói: “Nếu chư vị không phục thì đánh với bà ta một trận đi?”



Nói rồi bà ta nhìn vào Cố Khâm.



Cố Khâm cười gượng: “Thượng thần nói đùa, ta… ta không phải đối thủ của bà ta đâu…”



Thượng Thần Thiên Huyên nhìn Cố Khâm không nói gì.

Tới lúc này sao Cố Khâm còn không hiểu?



Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên đã quyết tâm lôi kéo tên Diệp Quân kia!



Nếu bây giờ ông ta còn kiên quyết nữa thì sợ rằng sau này nền văn minh Thiên Hành sẽ chẳng thể sống được nữa.



Nghĩ tới đây, ông ta nói: “Tốt quá, đây đúng là chuyện tốt!”



Nghe Cố Khâm nói thế, các người của nền văn minh Thiên Hành đều nghi hoặc.



Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên cũng hơi khó hiểu.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.