Chương trước
Chương sau


Thấy thế Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên và tò mò.



“Tội Ác Nhãn!”



Nhất Niệm bỗng nói: “Nghe nói là con mắt không may mắn… từ nhỏ đến lớn rất nhiều người đều không muốn đến gần con, chỉ có sư phụ và Tịnh An không ghét bỏ con…”



Dứt lời, cô ta cúi đầu xuống.





Diệp Quân nhìn Thượng Thần Thiên Vân, hơi ngờ vực: “Tiền bối, đây là gì?”



Thượng Thần Thiên Vân trầm giọng nói: “Từ khi sinh ra nó đã có con mắt này, ta và Thiên Hành Chủ cũng từng điều tra nhưng không phát hiện được gì. Hơn nữa, hình như con mắt này cũng không có ác ý gì với nó, thế nên bọn ta cũng không quan tâm đến nó nữa”.



Nói đến đây, bà ta nhìn người phụ nữ váy trắng.



Diệp Quân cũng nhìn người phụ nữ váy trắng, người phụ nữ váy trắng nói: “Một loại dấu ấn”.







Diệp Quân khó hiểu: “Dấu ấn gì vậy?”



Người phụ nữ váy trắng vén tóc Nhất Niệm ra sau tai, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt của cô ta: “Dấu ấn luân hồi”.



Diệp Quân hơi ngờ vực.



Nhưng người phụ nữ váy trắng không có ý định giải thích.



Diệp Quân cười khổ.



Lúc này, Thượng Thần Thiên Vân ở một bên đột nhiên nói: “Dấu ấn luân hồi tức là một số tu sĩ sẽ phong ấn tu vi và trí nhớ của mình khi gặp phải vài tai nạn khó tránh khỏi, sau đó phong ấn ở trên vật chủ như hạt giống, sau khi trải qua kiếp nạn, chúng sẽ nuốt chửng vật chủ tái sinh. Tất nhiên cũng có một khả năng khác, là cố ý chuyển kiếp khai cuộc…”



Dứt lời, bà ta nhìn người phụ nữ váy trắng ở một bên, muốn thử xem ý của đối phương, xem bà ta nói có đúng hay không.



Thế nhưng người phụ nữ váy trắng vẫn không có ý định giải thích.



Thượng Thần Thiên Vân: “…”



Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Cô cô, dấu ấn luân hồi này…”



Người phụ nữ váy trắng nhìn Nhất Niệm: “Không phải là chuyện gì lớn cả”.



Nghe người phụ nữ váy trắng nói thế, Diệp Quân gật đầu, cũng không lo lắng nữa. Nếu cô cô đã nói không có chuyện gì thì chắc là chuyện nhỏ.



Diệp Quân nói: “Vậy chúng ta đến nền văn minh Thiên Hành”.



Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu.



Thấy người phụ nữ váy trắng gật đầu, Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân biến sắc.



Người phụ nữ này đến nền văn minh Thiên Hành.



Nền văn minh Thiên Hành gặp nguy rồi.





Nhất Niệm cũng hơi lo lắng, cô ta biết tính tình của cô cô, nếu người của nền văn minh Thiên Hành không có mắt mà chọc tức cô cô thì một nhát kiếm có thể khiến nền văn minh Thiên Hành biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.







Nhất Niệm quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nắm lấy tay Nhất Niệm, an ủi: “Đừng lo lắng”.







Nhìn thấy nụ cười của Diệp Quân, Nhất Niệm yên tâm hơn một chút, cô ta biết nếu Diệp Quân muốn hủy diệt nền văn minh Thiên Hành thật chắc chắn sẽ không đến nền văn minh Thiên Hành.







Thượng Thần Thiên Vân ở một bên bỗng quay đầu nhìn Thượng Thần Thiên Huyên: “Bà về trước sắp xếp mọi thứ đi”.







Đương nhiên là Thượng Thần Thiên Huyên hiểu ý của Thượng Thần Thiên Vân, lập tức xoay người biến mất ở tận cuối tinh không, người phụ nữ váy trắng này muốn đến nền văn minh Thiên Hành, phải quay lại nhốt đám người không có đầu óc kia lại, tránh chúng gây họa cho nền văn minh Thiên Hành.







Diệp Quân bỗng nói: “Cô cô, có thể thăng cấp giúp Tháp gia không?”







Nghe thế lần này Tiểu Tháp thật sự cảm động.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.