Chương trước
Chương sau
Địa Ngục Chủ lắc đầu: “Không biết chút gì cả, ta chỉ biết cô gái này áp chế thần tính bằng nhân tính, là một nhân vật cực kỳ bất thường”.



Diệp Quân gật đầu: “Đúng là thế”.



Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng chốc đã đến thế giới dưới lòng đất. Khi bước vào thế giới dưới lòng đất này, Diệp Quân cau mày vì thế giới dưới lòng đất này tràn ngập khí tức rất tà ác.



Địa Ngục Chủ nói: “Đây là nơi giam giữ ác hồn, ai bị giam giữ ở đây cũng đều rất mạnh”.



Diệp Quân nói: “Có cường giả cảnh giới Diệt Đạo không?”





Địa Ngục Chủ gật đầu: “Địa ngục tầng mười tám có”.



Diệp Quân nhìn Địa Ngục Chủ: “Tiền bối giam giữ sao?”, Địa Ngục Chủ cười nói: “Không phải, là chủ nhân của Đạo Đạo năm đó giam giữ, bị nhốt cho đến nay”.



Diệp Quân cảm thấy hơi tò mò.



Địa Ngục Chủ nói: “Nếu cậu muốn trải nghiệm thì phải đến chiến trường địa ngục, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, bởi vì vẫn còn rất nhiều ác hồn còn sót lại từ trận chiến Hiện Đạo và Cựu Đạo, những ác hồn này đã nuốt chửng lẫn nhau trong mấy trăm triệu năm rồi, bây giờ đã trở nên cực kỳ hung ác tàn bạo…”







Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân.



Thật ra ông ta vẫn hơi lo.



Nếu hắn chết ở chỗ mình, e là ngày mai chỗ này sẽ biến mất khỏi thế gian mất nhỉ?



Diệp Quân nói: “Càng nguy hiểm càng tốt”.



Địa Ngục Chủ suy ngẫm rồi gật đầu: “Được”.



Dứt lời, ông ta dẫn Diệp Quân đến trước một cánh cửa địa ngục: “Bước vào cánh cửa này sẽ đến chiến trường địa ngục”.



Diệp Quân nhìn Địa Ngục Chủ, chắp tay lại nói: “Cảm ơn tiền bối đã chỉ đường”.



Địa Ngục Chủ cười nói: “Chuyện nhỏ mà, đừng khách sáo”.



Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong cửa địa ngục.



Sau khi Diệp Quân đi vào cửa địa ngục, Địa Ngục Chủ đang định xoay người rời đi, nhưng dường như nghĩ tới điều gì, ông ta bỗng dừng lại, sau đó thấp giọng nói: “Không được, ta phải ở lại đây xem thử, nếu hắn chết trong này thì ta biết đi đâu mà khóc lóc đây?”







Chiến trường địa ngục.



Khi Diệp Quân bước vào chiến trường địa ngục, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.



Bây giờ hắn đang ở trên vùng hoang vu, bầu trời trên đầu là một màu đỏ thẫm, trời đang mưa, không đúng, đó là máu, xung quanh đều là thi thể còn sót lại, mùi máu tanh nồng nặc.



Chiến trường địa ngục!



Diệp Quân lập tức sử dụng huyết mạch phong ma của mình, khi huyết mạch phong ma xuất hiện, huyết khí xung quanh lao đến chỗ hắn như thủy triều.



Đều bị hút vào trong.



Huyết mạch phong ma của hắn là huyết mạch bậc nhất trên thế gian nên nó cực kỳ thích huyết khó tà ác này.



Sau khi vô số khí sức tà ác đi vào cơ thể, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể dần bắt đầu run rẩy, đồng thời cả người biến thành màu đỏ máu, từng khí tức huyết mạch đáng sợ liên tục trào ra từ trong cơ thể.







Khí tức huyết mạch phong ma ngày càng mạnh.







Thật ra Diệp Quân vẫn chưa phát huy được huyết mạch phong ma đến cực hạn, vì hắn khá lý trí.







Ngay lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Xung quanh có rất nhiều ác hồn cực mạnh đang theo dõi ngươi”.







Diệp Quân không nói gì mà cất kiếm Thanh Huyên vào trong Tiểu Tháp.







Tiểu Tháp khó hiểu nói: “Ngươi muốn làm gì?”







Diệp Quân không nói gì, hắn siết chặt hai tay, huyết khí tà ác xung quanh liên tục lao về phía hắn.







Địa ngục!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.