Chương trước
Chương sau
Tức Mặc Lan lại nói: “Có thể ngươi không biết sự lợi hại của Chiêu Võ Đạo Đế này, người này từng là người đứng đầu vũ trụ Chiêu Võ, được xưng là vô địch trong vũ trụ, nói về thực lực, năm đó đã trên cảnh giới Khai Đạo, tuy rằng hiện giờ dáng vẻ vẫn là thiếu niên, không rõ cảnh giới, nhưng chắc chắn không yếu. Hơn nữa, năm đó ông ta còn có một vài người đi theo, người của ta điều tra được gần đây liên tục có cường giả đi vào phố Đạo, gặp mặt với nhau. Kẻ này có thực lực mạnh mẽ, người của ta không dám vào phố Đạo, chỉ có thể điều tra phía ngoài. Vì thế, không có cách nào điều tra được bây giờ bên cạnh ông ta có bao nhiêu cường giả...”



Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân, tiếp tục nói: “Ngươi phải tính toán sớm đi”.



Diệp Quân đột nhiên nói: “Vì sao Lan cô nương chọn ta mà lại không chọn vị Đại Đế kia?”



Ngoài mặt Tức Mặc Lan làm ra vẻ rất ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì cô ta đoán được người đàn ông trước mặt chắc chắn sẽ hỏi chuyện này, vì thế cô ta lập tức trả lời: “Ta và Diệp công tử là bạn”.





Diệp Quân nhìn chằm chằm Tức Mặc Lan: “Vì điều này sao?”



Tức Mặc Lan cười thản nhiên: “Nếu không thì sao?”







Diệp Quân mỉm cười, nói: “Cảm ơn cô nương đã xem ta là bạn”.



Bỗng nhiên Tức Mặc Lan hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt u ám.



Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”



Tức Mặc Lan chỉ lắc đầu, không nói gì.



Diệp Quân hỏi thêm một câu, Tức Mặc Lan do dự một lát mới trả lời: “Vì giúp đỡ Diệp công tử, ta đã trộm ngọc của tổ tiên gia tộc ta, trong vật đó có chứa đựng một tia hồn phách của tổ tiên nhà họ Tức Mặc, đó là con cờ cuối cùng của nhà Tức Mặc, ta trộm vật này đã là tội nhân của cả gia tộc…”



Nói đến đây, vẻ mặt cô ta trở nên buồn bã, sắc mặt tái nhợt, trông rất đáng thương.



Diệp Quân thở dài: “Tức Mặc cô nương, ta có tài đức gì xứng đáng để cô đối xử như thế? Ta… không có gì để báo đáp!”



Tức Mặc khẽ lắc đầu: “Ta không cần ngươi báo đáp, ta đến giúp đỡ ngươi bởi vì xem ngươi là bạn bè, không có ý gì khác, ngươi… ngươi chớ nên nghĩ nhiều”.



Diệp Quân muốn nói tiếp, Tức Mặc Lan đã lên tiếng: “Ngươi phải chuẩn bị trước đi, không lâu nữa đâu, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay…



Nói xong, cô ta nhìn Diệp Quân, trong mắt chứa đựng nhiều loại cảm xúc, giống như lo lắng, giống như âm thầm bộc lộ tình cảm, và cũng như oán giận…



Cô ta không nói gì nữa, xoay người đi thẳng.



Cô ta hiểu rõ cách đối xử với đàn ông, phải lúc gần lúc xa, không thể quá mức, nếu không chỉ nhận được phản ứng trái ngược.







Sau khi Tức Mặc Lan rời đi, Diệp Quân cười khẽ.







Tiếu Tháp bỗng nhiên hỏi: “Có phải ngươi không tin người phụ nữ này lắm không?”







Diệp Quân bĩnh tĩnh nói: “Sao lại nói vậy?”







Tiếp Tháp nói: “Trực giác”.







Diệp Quân gật đầu: “Là không tin”.







Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”



Diệp Quân nói: “Thứ nhất, ta đã xem rất nhiều sách”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.