Chương trước
Chương sau
Nho Uyên hơi tò mò: “Vì sao phải hạ thấp cảnh giới của bản thân?”



Diệp Quân mỉm cười nói: “Nước đầy sẽ tự tràn”.



Nho Uyên giật mình, nói tiếp: “Có khả năng”.



Ánh mắt ông ta có thêm sự tán thưởng, người trẻ tuổi trước mặt này không kiêu ngạo không nóng nảy, càng không tham lam, tâm tính này thật sự rất hiếm có.



Diệp Quân đột nhiên thu hồi ý kiếm trong tay, sau đó cúi người hành lễ với Nho Uyên, chân thành nói: “Trong khoảng thời gian này, đa tạ tiền bối đã cùng luyện tập và chỉ điểm”.



Khoảng thời gian này nếu không nhờ hai người họ chỉ điểm tận tình, hắn sẽ không thể nào tiến bộ nhanh như vậy được.



Nho Uyên cười nói: “Không cần như thế, ngươi có ơn với ta và Toại Phong, chúng ta dạy ngươi cũng như dạy cho chúng ta, thật sự nhỏ bé không đáng kể, ngươi khách sáo như vậy, ngược tại làm ta hơi xấu hổ”.







Diệp Quân mỉm cười, sau đó mở lòng bàn tay ra, một quả Đạo Linh bay đến trước mặt Nho Uyên: “Tiền bối, vật này sẽ giúp ông nhanh chóng hồi phục”.



Nói xong, hắn lại lấy hai tinh thể Vĩnh Hằng ra đưa cho Nho Uyên.



Lúc này, Nho Uyên không từ chối nữa, bởi vì tiếp theo đây có lẽ Diệp Quân sẽ có một cuộc chiến ác liệt với Ác Đạo Minh, ông ta phải nhanh chóng hồi phục tu vi.



Đúng lúc này, truyền âm phù trong nhẫn không gian của Diệp Quân đột nhiên rung động.



Có người liên hệ!



Diệp Quân từ biệt Nho Uyên, rời khỏi Tiểu Tháp.



Sau khi Diệp Quân rời đi, Lý Toại Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nho Uyên, ông ta nói nhỏ: “Tên nhóc này không chỉ có thiên phú và khả năng lĩnh ngộ vô cùng cao, mà còn cực kỳ cố gắng và liều mạng, thật sự là một mầm non tốt, đáng tiếc, hắn đã có đạo của riêng mình, nếu không…”



Nho Uyên mỉm cười, nói: “Quả thật là một mầm non tốt, hơn nữa hắn còn thích đọc sách”.



Trong khoảng thời gian này, Diệp Quân không chỉ tu luyện đối chiến với ông ta, mà còn thỉnh giáo nhiều về học vấn, đặc biệt là đạo trị quốc và cách cai trị chúng sinh.



So sánh với việc tu luyện với Diệp Quân thì ông ta càng thích thảo luận học vấn với Diệp Quân hơn.



Lý Toại Phong đột nhiên nói nhỏ: “Ta từng gặp vị Tam điện chủ kia…”



Nói đến đây, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm trọng hơn.



Nho Uyên yên lặng một lát, bỗng cười nói: “Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng, ta với ngươi làm hết sức là được rồi”, Lý Toại Phong cười nói: “Cũng đúng”.















Ngoài Tiểu Tháp.







Diệp Quân vừa đến đã gặp Tức Mặc Lan, vẻ mặt Tức Mặc Lan căng thẳng, nói: “Có một tin cực kỳ xấu…”







Cô ta tóm tắt nói lại một lần chuyện của tộc Thiên Võ và Tứ điện chủ.







Sau khi nghe Tức Mặc Lan nói xong, Diệp Quân cau mày: “Tứ Điện Ác Đạo à?”







Tức Mặc Lan gật đầu: “Phải”.







Diệp Quân gật đầu, yên lặng suy nghĩ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.