Chương trước
Chương sau
Người đàn ông trung niên cười nói: “Dám đánh tới Đăng Thiên Vực chỉ với cảnh giới mười phần thần tính, Diệp công tử giỏi thật đấy”.



Diệp Quân nói: “Tiền bối có gì cứ nói thẳng”.

Người đàn ông trung niên nói: “Không giấu gì, ta muốn mời Diệp công tử đánh Trọng Thiên thứ tư”.



Diệp Quân nhíu mày: “Đánh Trọng Thiên thứ tư ư?”





Người đàn ông trung niên gật đầu.



Diệp Quân không nói gì.



Người đàn ông trung niên nói: “Trọng Thiên thứ tư đã gây khó cho ít nhất chín mươi phần trăm người dân ở đây, mà Diệp công tử hẳn cũng biết trong mỗi Trọng Thiên đều là một thời đại kỷ nguyên, ngoài những cường giả cực kỳ mạnh, thật ra còn có rất nhiều di vật bí cảnh, trong Trọng Thiên thứ tư này chắc chắn có mỏ tinh thể Vĩnh Hằng trong truyền thuyết”.







Mỏ tinh thể Vĩnh Hằng!



Diệp Quân có hứng thú: “Làm sao mà biết?”



Người đàn ông trung niên lấy một viên tinh thể Vĩnh Hằng ra, cười nói: “Nơi xuất hiện tinh thể Vĩnh Hằng sớm nhất là Đăng Thiên Vực, nói chính xác hơn là Trọng Thiên thứ tư của Đăng Thiên Vực. Sở dĩ Trọng Thiên thứ tư khó đánh đến thế là vì thời đại bên trong có thể là nền văn minh cấp năm… Tất nhiên ta cũng không dám chắc, tất cả chỉ là suy đoán”.



Diệp Quân trầm giọng nói: “Có người từng đi vào Trọng Thiên thứ tư chưa?”



Người đàn ông trung niên gật đầu: “Dĩ nhiên là có nhưng không nhiều, hơn nữa người đi vào chắc chắn sẽ không ra ngoài nói với người ở bên ngoài ở trong đó có gì, dù sao mọi người đều không quen”.



Diệp Quân bỗng nói: “Tại sao lại tìm ta?”



Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Thật ra sau khi Ác Đạo Minh phát lệnh truy nã Ác Đạo, ta đã nhờ người điều tra về Diệp công tử, được biết trên tay Diệp công tử có một thanh kiếm thần rất lợi, thanh kiếm thần này khắc được vài phong ấn và cấm chế, đúng không?”



Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, không nói gì.



Nhưng thầm trở nên cảnh giác.



Trước đây số nhiều mình dùng kiếm Thanh Huyên khá nhiều nên bị vài người có tâm để ý đến.



Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Diệp công tử yên tâm, ta không có ý đối địch với ngươi, cũng không dám có địch ý, dù sao ngay cả Ác Đạo Minh cũng không dám công khai đến tìm ngươi, thì ta làm sao dám nhằm vào ngươi? Lần này ta tới tìm ngươi đúng thật chỉ là vì hợp tác, không có gì hơn”.



Diệp Quân lại lắc đầu: “Với thực lực hiện giờ của ta thì không thể đánh Trọng Thiên thứ tư, tạm biệt”.







Nói rồi hắn đứng lên rời đi.







Đánh Trọng Thiên thứ tư?







Hắn cũng không ngốc.







Mặc dù sức chiến đấu của hắn hơn hẳn cường giả bình thường nhưng hắn sẽ không tự đại cho rằng mình vô địch.







Ngay cả người phụ nữ Cơ Tiểu Kiếm đó cũng chỉ có thể đánh Trọng Thiên thứ ba, còn Bát điện chủ đó đi lên cũng bị đánh xuống, mà thực lực của hai người này chắc chắn mạnh hơn hắn.







Bây giờ mình đi đánh Trọng Thiên thứ tư?







Đó mới là điên rồ, tự mình tìm con đường chết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.