Thật ra ông ta cũng đã nhìn ra, người vừa trẻ vừa mạnh như Diệp Quân mà không có ai nâng đỡ thì có quỷ mới tin, chỉ là không biết ô dù của hắn mạnh đến đâu.
Sự xuất hiện của lửa Thiên Hành đã khiến ông ta câm lặng.
Chắc cái chống lưng này mạnh hơn cả ông ta.
Động thủ ư?
Hạ sách.
Nhưng cứ đợi mãi thế này thì cũng mệt cả người.
Mấy thằng ngu đâu rồi?
Sao không đứa nào xuất hiện?
Sao không ai ra thử vị Diệp công tử này đi?
Đợi mãi đợi mãi, ông ta sắp không nhịn được nữa rồi.
Đúng lúc này, thời không gần đó chợt nổi gợn sóng khi một người đàn ông bước ra.
Người này mặc áo khoác đen như mực, sống lưng thẳng như một cây thương, nét mặt mang theo sát khí vô hình, tạo cảm giác áp bách.
Thiên Xích cười nói: “Ra là Binh chủ”.
Binh chủ hỏi thẳng: “Sao còn chưa ra tay?"
Thiên Xích tỉnh bơ: “Ta là quái nhân Thiên Xích, không phải thằng ngu, cảm ơn”.
Binh chủ lại nói: “Chỉ là một ngọn lửa thôi, có gì phải sợ?"
Thiên Xích cười khẩy: “Vậy ông đi mà đánh”.
Binh chủ thở dài: “Ông không được, ta không được, kẻ khác cũng không được. Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn?"
Thiên Xích nhìn xuống bầu trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307940/chuong-3977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.