Chương trước
Chương sau
Về phần Khai Đạo Cảnh, đương nhiên hắn còn chưa chắc chắn, Khai Đạo Cảnh chân chính vẫn cực kỳ đáng sợ.



Nhưng bây giờ hắn cũng hoàn toàn không sợ cao thủ Khai Đạo Cảnh, trừ khi là gặp phải cao thủ Khai Đạo Cảnh đỉnh cao trở về từ Đăng Thiên Cảnh như Cơ Tiểu Kiếm.



Cần thực chiến!



Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thứ hắn cần nhất bây giờ là thực chiến để xem thử chiến lực chân chính của mình.





Ác Đạo Minh!



Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, sau đó tìm Chu Phạn, hôm nay Chu Phạn mặc áo choàng màu vàng nhạt, vẻ đẹp còn mang theo chút khí phách, trong tay cô ta cầm một quyển cổ tịch, cổ tịch tên là Dục Hải Tình Mê.



Bên cạnh tấu chương còn có đủ loại bình vại.







Thấy Diệp Quân, Chu Phạn đặt cổ tịch trong tay sang bên cạnh, sau đó che lại bằng tấu chương, cười nói: “Huynh đến à”.



Diệp Quân gật đầu, hắn đi tới trước mặt Chu Phạn, đang định cất lời thì Chu Phạn chợt nói: “Có muốn làm chút chuyện tình cảm không?”

Làm chuyện đó?



Nghe Chu Phạn nói thế, Diệp Quân sửng sốt, câu này không đúng lắm, lượng tin tức quá lớn.



Chu Phạn cực kỳ bình tĩnh, lại nói: “Là việc sinh con đấy”.



Diệp Quân lập tức hiểu ra, hắn nắm lấy tay Chu Phạn khẽ nói: “Là vì thế lực nội bộ Đại Chu sao?”



Chu Phạn hơi cúi đầu, không nói gì.



Diệp Quân khẽ nói: “Ta biết muội là thái tử Đại Chu, có rất nhiều chuyện không tự quyết định được, ta có thể hiểu được nhưng muội nhớ kỹ cho ta một điều, là bất cứ lúc nào cũng đừng để mình phải chịu ấm ức, hiểu không?”



Hai tay Chu Phạn khẽ run, sau đó cô ta ôm lấy Diệp Quân, không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực Diệp Quân.



Diệp Quân ôm lấy eo Chu Phạn, cảm nhận chiếc eo mềm mại của Chu Phạn, hơn nữa lúc nãy khoảng cách tiếp xúc quá gần, lòng Diệp Quân cũng dao động, vài nơi bất giác bắt đầu nhảy nhót nhưng không phải là tim.



Như cảm nhận được gì, mặt Chu Phạn đỏ bừng, cô ta ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Diệp Quân.



Diệp Quân bật cười.



Chu Phạn khẽ nói: “Muốn sao?”







Vừa nghe thế, Diệp Quân như tiêm phải thuốc kích thích, một ngọn lửa không tên xộc lên đến não từ trong cơ thể.







Nhưng Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh, đè ép ngọn lửa đó lại.







Cảm nhận được sự thay đổi của Diệp Quân, Chu Phạn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười: “Sau khi kết hôn rồi làm chuyện đó sau”.







Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”







Diệp Quân nói: “Ta chỉ muốn cho muội hiểu rõ, ở ta ở bên muội không phải chỉ là muốn cơ thể của muội, chúng ta nên trải qua những điều cần có, đây là sự tôn trọng với muội”, Chu Phạn sững sờ, sau đó cô ta vùi đầu vào ngực Diệp Quân, run giọng nói: “Cái miệng này của huynh không biết đã lừa gạt được bao nhiêu cô gái rồi”, Diệp Quân đang định nói thì Chu Phạn đã giành nói tiếp: “Nói thật đi, huynh có bao nhiêu người phụ nữ?”







Diệp Quân khẽ hôn lên tóc Chu Phạn, đang định nói thì thời không cách đó không xa bỗng rung chuyển, sau đó một hư ảnh chậm rãi bước ra.







Chu Phạn vội đẩy Diệp Quân ra, sau đó trở lại dáng vẻ lạnh lùng, hư ảnh cúi người với Chu Phạn: “Điện hạ”, Chu Phạn khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Nói”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.