Diệp Quân cười nói: “Tính cách của Thanh Thanh cô cô là thế đấy, ngươi xem, chẳng phải ta cũng bị đánh đó sao?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Bà ấy nói ta dạy hư ngươi, ngươi xem lại lương tâm của mình đi, ngươi đi khắp nơi trêu ghẹo con gái người ta, là ta dạy ngươi sao? Hả?”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Ta thừa nhận, bây giờ ta lòe loẹt hơn trước, nhưng đó là lỗi của ta sao? Ông trời thương hại, ta xem như cũng ổn định, xuất thân là một tòa tháp trang nghiêm biết bao nhiêu? Tiếc là sau này đi theo cha ngươi, cha ngươi đúng là biến thái…”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tháp gia, nhà họ Dương ta đều ghi nhớ công lao của ngươi, ngươi yên tâm đi, đợi sau khi ta thống nhất cả vũ trụ, ta sẽ xây một bức điêu khắc trong thư viện Quan Huyên ở vũ trụ Quan Huyên cho ngươi, để ngươi được người đời cung kính”.
Tiểu Tháp im lặng hồi lâu rồi nói: “Ta là kiểu tháp để ý đến hư danh sao? Ta muốn mỗi thư viện đều xây cho ta một bức tượng”.
Diệp Quân: “…”
Cuối cùng Diệp Quân đồng ý với Tháp gia, lúc này tâm trạng của Tháp gia mới tốt hơn.
Diệp Quân bỗng nói: “Không biết Thanh Thanh cô cô có nguy hiểm không”.
Nói rồi hắn rời khỏi Tiểu Tháp.
Ở bên ngoài, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307876/chuong-3913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.