Chương trước
Chương sau
Diệp Quân không chút đề phòng bị đánh văng ra xa.



Diệp Quân: “…”



Nửa canh giờ sau.



Diệp Quân một mình đi đến bên bờ biển, sở dĩ đi một mình dĩ nhiên là vì những lời lúc nãy của hắn.



Diệp Quân đi đến một hòn đá, hắn nhắm mắt lại, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn.





Một lúc sau, hắn cầm kiếm vung lên.



Chỉ một thoáng chốc, vùng biển đó bốc hơi trở thành nơi khô cằn.



Nhất Giới Tuế Nguyệt! Diệp Quân cúi đầu nhìn ý kiếm trong tay, lặng thinh không nói.







Trước đó lúc hắn đánh nhau với vài cường giả Độc Khai Nhất Đạo, hắn từng thi triển Nhất Giới Tuế Nguyệt nhưng hiệu quả không tốt lắm.



Vì tuổi thọ của đối phương quá cao.



Kiếm kỹ này chỉ có thể dùng với những cường giả có tuổi thọ không nhiều, nhưng sẽ có vẻ hơi vô dụng với những cường giả tuổi thọ vừa đủ, nguyên nhân chính vẫn là vì bây giờ hắn không thể bỗng chốc thi triển quá nhiều lần, nếu không chỉ cần dùng quá nhiều cũng có thể giết đối phương. Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện lại lần nữa, hắn đã đến bên cạnh Nhất Niệm, lúc này Nhất Niệm đang ngồi dưới đất, trước mặt cô ta là những con số lạ không biết tên.



Diệp Quân ngồi xuống bên cạnh Nhất Niệm, sau đó nói: “Nhất Niệm, muội đang làm gì thế?”



Nhất Niệm liếm hồ lô đường nói: “Tính toán”.



Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tính cái gì?”



Nhất Niệm nói: “Tuế Nguyệt trùng lặp”.



Diệp Quân chớp mắt: “Làm Giới Tuế Nguyệt của ta mạnh hơn à?”



Nhất Niệm gật đầu.



Diệp Quân rất cảm động, lập tức lấy một cây kẹo hồ lô ra đưa cho Nhất Niệm.



Nhất Niệm nhận lấy, cười rất ngọt ngào.



Diệp Quân cảm thấy vẫn chưa đủ bèn nướng cho Nhất Niệm hai con dê.



Nhất Niệm cực kỳ vui.



Sau khi hai người ăn no, Diệp Quân vội hỏi: “Nhất Niệm, Tuế Nguyệt này trùng lặp thế nào?”



Nhất Niệm nói: “Với ta thì rất đơn giản, nhưng với huynh thì hi hi”



Diệp Quân: “…”



Nhất Niệm nói tiếp: “Đơn giản hóa nó đi, ta đang tìm cách đơn giản nó để huynh có thể tu luyện, sắp thành công rồi”.







Diệp Quân cười nói: “Cần ta giúp gì không?”







Nhất Niệm giơ một ngón tay: “Năm con dê lớn, à không hai con”.







Diệp Quân bật cười: “Được được”.







Nhìn Nhất Niệm chuyên tâm nghiên cứu, Diệp Quân thầm cảm thán: “Tháp gia, ta nhặt được bảo bối thật rồi”.







Tiểu Tháp không nói gì.







Diệp Quân lại nói: “Tháp gia, ngươi nói xem rốt cuộc Nhất Niệm làm gì thế? Ta cảm thấy muội ấy không giống người làm công, nhưng muội ấy lại không có khả năng gạt ta”.



Tiểu Tháp nói: “Ta không muốn nói chuyện với ngươi”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.