Chương trước
Chương sau
Thời đại thứ hai là thời đại Thanh Mộc Đạo Nhân.



Thời đại của Thanh Mộc Đạo Nhân, nhà họ Đạo trấn áp cả trăm nhà vạn tộc, thời kỳ đó thánh chỉ của hoàng tộc Đại Chu không thể quản được đạo chỉ của nhà họ Đạo.



Thời đại đó, hoàng tộc Đại Chu cũng cực kỳ hưng thịnh.



Thấy Đạo Quân triệu hồi Thanh Mộc Đạo Nhân, Từ Thiên hơi kinh ngạc, phải biết rằng, đây là một trong con át chủ bài quan trọng nhất của nhà họ Đạo, cứ thế mà lấy ra dùng à?





Mẹ nó chứ, lão đạo sĩ này không tiếc thật à?



Mình hơi đánh giá thấp ông ta rồi.



Chu Phạn bỗng nói: “Đi thôi”.







Dứt lời, cô ta xoay người dẫn Diệp Quân biến mất khỏi đó.



Lúc này không phải là lúc do dự, cô ta phải dẫn Diệp Quân quay về Đại Chu, chỉ có về đến Đại Chu mới có thể ngăn được cô gái áo đỏ bí ẩn này.



Từ Thiên không nghĩ nhiều nữa, ông ta nhìn chằm chằm Đạo Quân, sau đó xoay người biến thành một tia sáng chạy theo.



Sau khi xuất hiện, Thanh Mộc Đạo Nhân bỗng quay đầu nhìn Chu Phạn và Diệp Quân ở đằng xa, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.



Đạo Quân ở bên dưới vội nói: “Thanh Mộc sư tổ, thiếu niên và điện hạ là người mà nhà họ Đạo ta lựa chọn trợ giúp, hôm nay gặp đại nạn, mong sư tổ ra tay cứu giúp”.



Dứt lời, ông ta cúi người thật thấp.



Thanh Mộc Đạo Nhân thu lại ánh mắt, nhìn Đạo Quân, không nói gì mà xoay người nhìn cô gái áo đỏ, cô ta giơ tay lên chém một đao xuống.



Thanh Mộc Đạo Nhân vung cái phất trần lên.



Ầm!



Một đao quang màu đỏ máu bỗng vỡ tan.



Cô gái áo đỏ cong môi: “Cũng khá đấy”.



Thanh Mộc Đạo Nhân nhìn cô gái áo đỏ, mày kiếm cau lại: “Ác Đạo Minh”.



Cô gái áo đỏ không đáp lời, chỉ lấy một cây mía gặm.







Thanh Mộc Đạo Nhân ngẩng đầu lên nhìn tận sâu tinh không, lặng thinh không nói.







Đạo Quân bên dưới hơi lo lắng, ông ta có thể cảm nhận được sư tổ hình như hơi kiêng dè Ác Đạo Minh.







Thanh Mộc Đạo Nhân bỗng quay đầu lại nhìn Đạo Quân bên dưới: “Ngươi là Đạo Quân đời thứ mấy?”







Đạo Quân đáp: “Thưa sư tổ, đời một trăm sáu mươi hai”.







Thanh Mộc Đạo Nhân khẽ gật đầu: “Mặc dù thiên phú hơi kém nhưng mắt nhìn lại rất tốt, đáng khen”.







Đạo Quân cười khổ, xem như đang khen mình vậy.







Thanh Mộc Đạo Nhân nói: “Đi đi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.