Chương trước
Chương sau
Sậu Nguyên gật đầu: “Vâng”.



Diệp Quân im lặng.



Hắn vốn dĩ đã có mấy trăm Tổ Mạch, cộng thêm số lấy được từ chỗ nền văn minh Thuật Giả và số Tổ Mạch mà Đao Chủ tặng hắn trước đó, bây giờ hắn có gần một ngàn năm trăm Tổ Mạch.



Diệp Quân hỏi: “Cần khoảng bao nhiêu Tổ Mạch?”





Sậu Nguyên chần chừ một lúc rồi nói: “Chỉ có Tổ Mạch thì e là vẫn không đủ, ít nhất cần đến mấy chục bản nguyên thế giới vũ trụ và linh khí mới được”.



Diệp Quân trầm giọng nói: “Nói cách khác chỉ có Tổ Mạch thôi vẫn không được?”







Sậu Nguyên gật đầu.



Diệp Quân không biết thế nào.



Sậu Nguyên do dự một lúc rồi nói: “Nếu Diệp công tử không muốn cướp linh khí của các vũ trụ khác thì có hai cách. Cách thứ nhất là nhờ Linh Tổ trong truyền thuyết khôi phục bản nguyên giúp nó, tất nhiên là cần một Linh Tổ cấp bậc cực kỳ cao”.



Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Không giấu gì ông, nhà ta quả thật có một Linh Tổ nhưng bây giờ ta không thể liên lạc được với người đó”.



Sậu Nguyên hơi ngạc nhiên: “Nhà cậu có Linh Tổ? Là Linh Tổ cấp bậc cực kỳ cao đó à?”



Diệp Quân gật đầu: “Cấp bậc của người đó chắc là đỉnh cấp nhất”.



Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Đồng tử của người đó màu vàng kim?”



Diệp Quân nói: “Là màu tím đậm”.



Vẻ mặt Sậu Nguyên cứng đờ: “Màu… màu tím đậm?”



Diệp Quân nghĩ kỹ lại, sau đó nói: “Không chỉ là màu tím đậm mà hình như còn một màu đặc biệt nữa, ta không nhớ ra, sao thế?”



Sậu Nguyên cười khổ nói: “Cậu Diệp, nền văn minh Thuật Giả bọn ta cũng từng có một vị Linh Tổ, cấp bậc của vị Linh Tổ đó đã xem như là cao rồi. Bà ấy có đôi đồng tử màu vàng kim, mà một đồng tử màu vàng kim đã là cực kỳ hiếm gặp trong nền văn minh vũ trụ cấp bốn. Còn màu tím… đó là sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết, màu tím đậm thì ta chưa từng nghe nói”.



Diệp Quân nhíu mày: “Chưa từng nghe nói?”



Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế, màu vàng kim đã là cực kỳ cực kỳ hiếm thấy”.







Diệp Quân nói: “Cũng may, ta vừa ra đời thì nhà ta đã có”.







Vẻ mặt Sậu Nguyên trở nên cứng đờ.







Tiểu Tháp: “…”







Diệp Quân lại nói: “Nhà ta còn một con ác thú nữa, nền văn minh Thuật Giả các ông có không?”







Mặt Sậu Nguyên khẽ giật, cười nói: “Không… không có”.







Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nói cách thứ hai thử xem”.







Sậu Nguyên nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh, không giống như đang cố ý khoe khoang, ông ta lại cảm thấy đau đầu, kiểu này còn ra vẻ hơn cả cố ý khoe khoang kia.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.