Chương trước
Chương sau
Thiếu niên: “…”



Thấy vậy, ba người phía Diệp Quân đều lắc đầu cười.



So với tỷ tỷ, đầu óc đệ đệ này kém hơn khá nhiều!



Nếu không phải ngoại hình hai người giống nhau đến sáu bảy phần, họ cũng nghi ngờ hai người có phải tỷ muội ruột hay không.





Tín Du nâng tay phải lên, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng nâng hai tỷ đệ dậy, cô ta lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Mục Vân Sơ: “Cô cầm lấy lệnh bài này đi, một tháng sau cô kích hoạt nó, nếu có phản hồi thì cô vào trận pháp dịch chuyển, nó sẽ đón hai người tới học điện tối thượng của ta. Nếu không có phản ứng thì cô lấy thứ trong lệnh bài ra, sau đó tránh xa tinh vực vũ trụ này, về nhà tu luyện cho tốt, sau này cũng sẽ có cơ hội”.



Mục Vân Sơ nhận lấy lệnh bài rồi cúi đầu thật sâu trước Tín Du: “Đệ tử sẽ nhớ kỹ”.







Tín Du mỉm cười: “Đi đi!”



Mục Vân Sơ do dự một lúc rồi nhìn Diệp Quân bên cạnh: “Không biết công tử tên là gì? Tiểu nữ không có ý gì khác, chỉ muốn biết tên của ân nhân để ghi nhớ trong lòng thôi”.



Diệp Quân cười đáp: “Diệp Quân!”



“Diệp Quân!”



Mục Vân Sơ thầm ghi nhớ cái tên này, sau đó nhìn thiếu niên bên cạnh, đang định đá, nhưng lần này thiếu niên đã thông minh hơn, không đợi tỷ tỷ đá đã quỳ xuống trước.



Hai tỷ đệ cung kính dập đầu trước Diệp Quân, sau đó Mục Vân Sơ kéo Mục Vân Già rời đi.



Diệp Quân chợt nói: “Khoan đã”.



Mục Vân Sơ quay lại nhìn Diệp Quân, hắn cười khẽ: “Giúp người thì giúp tới cùng, ta sẽ tặng cô thêm một cuộn công pháp nữa”.



Nói rồi hắn chỉ tay, một luồng sáng trắng bay vào giữa hai lông mày của Mục Vân Sơ.



Đó là Vũ Trụ Quan Huyên Pháp! Mục Vân Sơ định quỳ xuống dập đầu tiếp nhưng lại được một luồng sức mạnh dịu nhẹ đỡ lấy.



Diệp Quân cười bảo: “Mau đi đi!”





Mục Vân Sơ cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân, lại quan sát dung mạo hắn một lần nữa rồi mới kéo thiếu niên bên cạnh quay người rời đi.







Sau khi hai tỷ đệ biến mất, Tín Du chợt lên tiếng: “Cô gái đó rất có linh tính”.







Diệp Quân gật đầu: “Tâm tư tinh tế, rất có linh tính, là một hạt giống tốt, không biết sau này sẽ đi được bao xa”.







Tín Du cười: “Diệp công tử có tấm lòng yêu quý nhân tài như vậy, vì sao không nhận làm đồ đệ?”







Diệp Quân lắc đầu cười: “Ta không biết dạy học trò”.







Tín Du đang định lên tiếng thì Đại Tông đã nói: “Hai người nhìn kìa”.







Diệp Quân và Tín Du quay đầu





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.