Chương trước
Chương sau
Ông ta vừa dứt lời, Diệp Quân lập tức không còn cảm giác đó nữa.



Ông lão xoay người nhìn Diệp Quân, hơi cúi người xuống: “Xin lỗi ngươi, họ không biết ngươi là bạn của học sĩ tối thượng nên đã mạo phạm, mong được lượng thứ”.



Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao”.





Ông lão gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân đi về phía trước.



Diệp Quân nhìn mấy bức tượng này nói: “Mấy bức tượng này là gì?”







Ông lão cười nói: “Thần vệ Tu La phụ trách bảo vệ vương đô Tu La, họ ở trong trạng thái ngủ say, chỉ khi nền văn minh Tu La bọn ta có nguy cơ bị hủy diệt mới thức tỉnh. Dĩ nhiên Tu La Vương và học sĩ tối thượng đều có thể cưỡng ép đánh thức họ”.



Diệp Quân hơi tò mò: “Địa vị của học sĩ tối thượng có ở nền văn minh Tu La các ông cao thế nào?”



Ông lão do dự, sau đó nói: “Rất cao”.



Diệp Quân cười nói: “Cụ thể chút đi”.



Ông lão trầm giọng nói: “Chỉ đứng sau tộc trưởng tộc Tu La, nhưng dù là tộc trưởng tộc Tu La cũng không thể ép buộc ra lệnh cho cô ấy”.



Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.



Dứt lời, ba người đã đi vào trong thành, sau khi vào thành Diệp Quân nhìn xung quanh, trong thành là từng tòa nhà cao tầng, cả biển người, cực kỳ tấp nập.



Nhất Niệm nhìn xung quanh, trong mắt là vẻ hiếu kỳ.



Diệp Quân bỗng nói: “Khoan đã”.



Dứt lời, hắn kéo Nhất Niệm đến một gánh hàng rong bên đường, người bán hàng này bán một số đồ cũ, cái gì cũng có, thứ mà Diệp Quân chọn là một chiếc gương nứt.







Người bán hàng là một người đàn ông trung niên, sắc mặt rất khó coi cứ như người ta thiếu nợ tiền của ông ta vậy.







Diệp Quân chỉ vào chiếc gương: “Cái này bán thế nào?”



Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Một Tổ Mạch”.



Diệp Quân định lên tiếng, lúc này ông lão ở một bên lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho người đàn ông trung niên, sau đó cầm lấy chiếc gương đưa cho Diệp Quân, mỉm cười: “Công tử”.



Diệp Quân vội lấy một Tổ Mạch ra đưa cho ông lão, ông lão lại lắc đầu: “Công tử, không cần đâu”.



Diệp Quân mỉm cười, vẫn bỏ chiếc nhẫn vào trong tay ông lão, hắn biết đối phương làm thế là vì học sĩ tối thượng, nhưng hắn lại không muốn nợ ơn nghĩa này.



Thấy Diệp Quân cố chấp như vậy, ông lão do dự, sau đó cất chiếc nhẫn đi.



Diệp Quân cho chiếc gương vào trong tháp, thầm nói: “Tháp gia, chiếc gương này có gì đặc biệt?”



Tiểu Tháp nói: “Ta nghiên cứu trước đã”.



Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.



Lúc này Nhất Niệm ở một bên bỗng ngồi xổm xuống, tầm mắt cô ta nhìn đến một tượng gỗ trong đó.



Diệp Quân nhìn sang tượng gỗ theo ánh mắt Nhất Niệm, tượng gỗ chỉ lớn bằng bàn tay, giữa trán còn có một dấu chấm đỏ máu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.