Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ở thời đại cũ, cha cô là một người rất tốt, phải nói là thần, nhân phẩm và tất cả mọi mặt của ông ấy đều vô cùng tốt, ta cũng rất kính nể ông ấy”.
Thần Kỳ gật đầu, không nói gì.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô chưa từng gặp cha mình à?”
Thần Kỳ lắc đầu: “Chưa từng”.
Diệp Quân sửng sốt: “Sao có thể…”
Thần Kỳ cười nói: “Mẹ ta khá là cứng đầu…”
Diệp Quân hỏi: “Cô có hận họ không?”
Thần Kỳ lắc đầu: “Không hận”.
Diệp Quân nhìn Thần Kỳ, cô ấy lại nói: “Không có yêu thì lấy đâu ra hận?”
Diệp Quân thầm thở dài.
Thần Kỳ mỉm cười nói: “Nghe ngươi nói thế, ta biết dù cha ta không phải một người cha tốt, nhưng ông ấy là một người tốt”.
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, một quyển sổ tay xuất hiện, hắn đưa sổ tay cho Thần Kỳ: “Đây là quyển sổ tu luyện mà cha cô để lại, cô giữ lấy đi”.
Nhưng Thần Kỳ im lặng, không nhận lấy.
Diệp Quân nói: “Ta không muốn bàn luận gì về chuyện của cha mẹ cô, đây là thứ cha cô để lại, nó nên thuộc về cô”.
Thần Kỳ khẽ mỉm cười: “Chúc mừng”.
Diệp Quân cười khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307421/chuong-3458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.