Chương trước
Chương sau
Thanh Đại lắc đầu: “Không rõ”.



Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Có lẽ là không, nếu đã sáng lập đạo riêng thì đã không chú ý tới sổ tay của Thần Nhất rồi”.



Thanh Đại hỏi: “Sổ tay kia ở trong tay ngươi đúng không?”



Diệp Quân gật đầu: “Phải”.





Thanh Đại muốn nói lại thôi.



Diệp Quân khẽ thở dài: “Thật ra thứ này có tác dụng rất lớn với cảnh giới Thần Đạo, nhưng lại không có tác dụng gì với cao thủ chín phần thần tính, vì đến cấp bậc đó muốn tiến thêm một bước hoàn toàn phải dựa vào chính mình”.



Thanh Đại nói: “Nhưng Thành chủ kia lại không biết”.







Diệp Quân lắc đầu.



Nói thật dù có chút liên quan với Thần Nhất, nhưng hắn không hề muốn dính dáng vào những chuyện linh tinh này.



Lúc này, Thanh Đại đột nhiên nói: “Dù ngươi không quan tâm, ngươi vẫn sẽ bị cuốn vào chuyện này”.



Diệp Quân nhìn về phía Thanh Đại, cô ta nói: “Có lẽ ngươi đã biết chuyện nền văn minh Sâm Lâm muốn quay lại rồi”.



Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô cũng biết chuyện này sao?”



Thanh Đại gật đầu: “Toàn bộ mọi người ở rừng sâu Thần Hư đều đã biết”.



Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Vì sao bọn họ muốn quay về?”



Thanh Đại lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng ta biết nền văn minh Sâm Lâm muốn giết ngươi và ông nội gì kia của ngươi”.

Nghe thấy thế, Diệp Quân nhất thời sửng sốt: “Giết ta và ông nội ta?”



Nhị Nha và Tiểu Bạch cũng nhìn về phía Thanh Đại.



Lúc này bọn họ thấy húng thú rồi.



Thanh Đại gật đầu: “Người đi cùng Tộc trưởng tộc Tiên Linh chúng ta lúc trước chính là người được nền văn minh Sâm Lâm phái đến xử lý chuyện bọn họ quay lại, nhưng người đó đã bị ông nội ngươi giết chết. Mà theo ta được biết, bọn họ đã xem hành động này của các ngươi là khiêu khích, vì thế khi bọn họ trở về, bọn họ sẽ xử lý ngươi và ông nội ngươi trước”.



Diệp Quân gật đầu: “Thế thì tốt”.



Thanh Đại sửng sốt: “Tốt cái gì cơ?”



Diệp Quân gật đầu: “Nếu chỉ giết ta thì ta còn thấy hơi sợ, nhưng bọn họ muốn giết cả ông nội ta…”



Nói đến đây, hắn khẽ mỉm cười: “Làm tốt lắm”.







Thanh Tri: “…”







Thanh Đại nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi đúng là có hiếu!”







Diệp Quân cười to.







Thanh Đại trầm giọng nói: “Ta muốn nhắc nhở ngươi, ngươi không thể tưởng tượng nổi sự mạnh mẽ của nền văn minh Sâm Lâm đâu, dù ông nội ngươi cũng rất mạnh, nhưng chắc chắn nền văn minh Sâm Lâm này có cao thủ mười phần thần tính”.







Diệp Quân gật đầu: “Không sao, ông nội ta lo được”.







Nét mặt Thanh Đại cứng đờ.







Diệp Quân chợt nói: “Thanh Đại cô nương, hình như cô hiểu rõ bọn họ lắm”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.