Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu, không một ai muốn sống hồ đồ cả đời hết”.
Thanh Đại cười nói: “Đúng là như thế, dù quá khứ rất đau khổ, nhưng ta vẫn muốn hiểu nó, không muốn cứ mơ hồ thế này sống cả đời”.
Diệp Quân khẽ cười: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm ông ấy nhé?”
Nhưng Thanh Đại lại lắc đầu: “Cứ đợi đã”.
Diệp Quân hỏi: “Vì sao?”
Thanh Đại chợt nói: “Sau khi ta khôi phục ký ức, chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Diệp Quân nói: “Việc này phải xem ở cô”.
Thanh Đại im lặng, cô ta cúi thấp đầu.
Diệp Quân cười nói: “Cô sợ cô sẽ trở thành một người khác à?”
Thanh Đại nhỏ giọng nói: “Chắc chắn ta sẽ thay đổi, đến lúc đó nếu ta trở thành một người khác, nếu ta nói ra lời khiến ngươi tổn thương… Ngươi tuyệt đối đừng để trong lòng!”
Diệp Quân im lặng.
Thanh Đại nhìn về phía Diệp Quân, đợi hắn trả lời.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu lời cô nói cực kỳ tổn thương người khác thì sao?”
Thanh Đại chớp mắt: “Thì ngươi nhịn một chút là được mà”.
Diệp Quân cười to: “Không được, ta không nhịn được”.
Thanh Đại cũng cười khẽ, dường như nghĩ đến điều gì, cô ta chợt lấy một miếng ngọc bội ra, sau đó đưa cho Diệp Quân: “Cho ngươi này”.
Diệp Quân hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3307221/chuong-3258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.