Chương trước
Chương sau
Lấy đại cục trọng!



Thần Cố trong lòng thở dài, khẽ gật đầu.



Nếu như Bắc Tề Vương thật sự đã thất bại, thì Diệp Quân quả là không đơn giản.



Phải điều tra trước!



Thần Tuyết nhìn bầu trời xa xăm, lúc này cô ta càng tò mò về Diệp công tử này.



Bởi vì cô ta biết rất rõ rằng đối với một người như Thần Nhất, truyền nhân mà ông ấy chọn chắc chắn sẽ không phải là một người bình thường.





Phải biết, Thần Nhất không thể không biết truyền nhân của mình sẽ phải đối mặt với điều gì, nếu không có năng lực, thì sẽ làm hại Diệp Quân.



Thần Nhất đã chọn Diệp Quân, điều đó có nghĩa là Diệp Quân phải có khả năng tự bảo vệ mình.



Đây cũng là nguyên nhân khiến cô ta luôn ngăn cản Thần Cố hành động thiếu suy nghĩ.



Thần Tuyết tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: "Ta tự mình đi điều tra”.



Nói xong, cô ta trực tiếp hóa thành một đạo sóng tuyết, biến mất ở cuối trời.





Ở bên cạnh, sắc mặt Bắc Tề Vương cực kỳ khó coi.



Lão ta vốn dĩ muốn lừa gạt để chiếm lợi của nhà họ Thần nhưng không ngờ cô gái đó lại nhìn thấu ý đồ của lão ta.



Thần Tuyết!



Bắc Tề Vương nhíu mày: “Theo ta được biết, thế tử đương nhiệm của nhà họ Thần chẳng phải là Thần Tín sao?”



Bắc Phong đứng cạnh Bắc Tề Vương trầm giọng nói: “Có lẽ cô gái này là người nhà họ Thần mới bồi dưỡng”.



Bắc Tề Vương cười mỉa: “Loài người cứ thích giở mấy trò cân bằng, nhà họ Thần cũng không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy”.



Bắc Phong không nói gì.



Bắc Tề Vương như nghĩ đến điều gì, lão ta quay đầu nhìn tận cuối tinh không, sau đó nói: “Tiết lộ chuyện Diệp Quân có cuốn ghi chép của Thần Nhất cho khu vực Cổ Hoang”.



Bắc Phong nhìn Bắc Tề Vương, ông ta biết Bắc Tề Vương muốn mượn đao giết người.



Nói thật ông ta không thích cách này lắm, vì ông ta nghĩ Bắc Tề Vương muốn khiến các yêu vương khác cũng chịu thiệt.



Cứ như thế tức là làm tổn thất thực lực của Yêu tộc.



Hơn nữa thân là Yêu tộc, quả thật không nên giở mấy trò âm mưu quỷ kế này.



Nhưng ông ta không nói gì nữa, chỉ lặng thinh gật đầu.



Dù là yêu thần cũng không có cách nào giải quyết hoàn toàn tranh chấp nội bộ của Yêu tộc, chứ nói gì đến ông ta.







Ở một diễn biến khác, Nhị Nha dẫn Diệp Quân đến một tinh không mênh mông chưa biết đến.



Cả đường đi, Nhị Nha dẫn Diệp Quân xuyên qua tinh không nên Diệp Quân cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu.



Diệp Quân cũng hỏi mấy lần nhưng Nhị Nha đều không nói.



Lúc này Nhị Nha dừng lại.



Diệp Quân quay đầu nhìn Nhị Nha bên cạnh: “Nơi này là đâu?”



Nhị Nha chỉ về phía đằng xa.



Diệp Quân nhìn theo ngón tay của Nhị Nha, hắn mờ hồ nhìn thấy một đống đổ nát cổ xưa ở cuối tầm nhìn.



Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”



Nhị Nha nghiêm túc nói: “Trộm… À không phải, khảo cổ”.



Khảo cổ!



Diệp Quân mặt sầm lại: “Chẳng phải ngươi nói dẫn ta đi tu luyện sao?”







Nhị Nha liếc mắt: “Ngươi nghĩ khảo cổ không cần thực lực à?”







Diệp Quân lặng thinh.







Quả thật là khảo cổ cũng cần thực lực.







Nhị Nha nghiêm túc nói: “Lần này ngươi tự mình làm”.







Diệp Quân chớp mắt: “Mình ta hả?”







Nhị Nha gật đầu: “Ừ”.







Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Có nguy hiểm không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.