Chương trước
Chương sau
Diệp Quân lắc đầu: “Không có gì phải lo lắng cả, ta tin tưởng hai tỷ đệ các cô”.



Nghe thấy thế, Trấn Nam Tuyết và Trấn Lăng nhìn nhau, cuối cùng Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Nếu Diệp công tử đã tin tưởng chúng ta thì Diệp công tử cứ yên tâm, ta sẽ để Đạo Thị bắt đầu kinh doanh trong khoảng thời gian nhanh nhất, đồng thời mở rộng quy mô của Đạo Thị”.



Diệp Quân cười nói: “Vậy bây giờ chúng ta thảo luận về khu vực Cổ Hoang đi”.



Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Khu vực Cổ Hoang có năm vị cao thủ tuyệt thế, trong đó người mạnh nhất là yêu thần, thực lực cao thâm khó lường, không rõ sâu cạn. Tiếp theo là bốn đại yêu vương, bốn đại yêu vương này đều là cao thủ sáu phần thần tính, hơn nữa bọn họ còn là yêu thú nên sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ, ngoài ra dưới trướng mỗi người bọn họ còn có một quân đoàn yêu thú lớn mạnh…”



Quân đoàn yêu thú!





Diệp Quân ra vẻ đăm chiêu.



Vì hắn phát hiện Nhị Nha rất có khả năng khiến yêu thú sợ hãi, đây là một sự áp đảo về huyết mạch.



Trấn Nam Tuyết nói tiếp: “Ngoài ra khu vực Cổ Hoang còn có một chủng tộc bí ẩn tên là thần tộc Người Khổng Lồ, thật ra bọn họ không phải yêu thú, nhưng bọn họ lại là đồng minh với yêu thú của khu vực Cổ Hoang, quan hệ cực kỳ thân thiết, vì thế ngươi cũng phải cẩn thận với thần tộc Người Khổng Lồ này…”







Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.



Trấn Nam Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Ta vừa nhận được tin tức khu vực Cổ Hoang vừa phái người đến Sơn Hải Giới, thu phục toàn bộ yêu thú ở nơi đó…”



Nghe thấy thế, Diệp Quân nhất thời cau mày: “Thu phục Sơn Hải Giới?”



Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Đúng thế”.



Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao?”



Trấn Nam Tuyết lắc đầu: “Không biết, chuyện này có hơi kỳ lạ, vì mệnh lệnh này không phải do yêu vương mà là yêu thần tự mình đưa ra. Dưới tình huống bình thường, Sơn Hải Giới vốn không đáng để yêu thần chú ý tới, vì Sơn Hải Giới hiện tại đã không thể bằng với Sơn Hải Giới trước đây…”



Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Thôi mặc kệ bọn họ, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn”.



Trấn Nam Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Quân, gật đầu: “Có lẽ Diệp công tử đã có cách đối phó rồi”.



Diệp Quân đang định đáp lời thì Trấn Nam Tuyết đột nhiên nhíu mày.



Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”



Trấn Nam Tuyết trầm giọng nói: “Diệp công tử, đã có một vị yêu vương rời khỏi khu vực Cổ Hoang…”



Diệp Quân cười khẽ rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”



Dứt lời, hắn dẫn theo Trấn Nam Tuyết và Trấn Lăng rời khỏi Tiểu Tháp, Diệp Quân nhìn về phía Trấn Nam Tuyết: “Việc mở lại Đạo Thị như thế nào sẽ do cô toàn quyền xử lý”.



Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Được, ta phải trở về gọi một phải người đến giúp đỡ”.



Diệp Quân nói: “Chúng ta hôm khác gặp lại”.



Dứt lời hắn xoay người rời đi.







Sau khi Diệp Quân rời đi, Trấn Lăng trầm giọng nói: “Tỷ tỷ, Diệp công tử này không đơn giản đâu!”







Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Đúng là như thế”.







Trấn Lăng thoáng do dự, sau đó nói: “Hình như chúng ta không thể đại diện cho Trấn tộc…”







Hai người họ đều không phải Thế tử, vì thế thật ra cũng không có quá nhiều quyền phát biểu trong Trấn tộc, lần này sở dĩ phái bọn họ đến xử lý chuyện này một mặt là muốn rèn luyện bọn họ, còn có một lý do là Thế tử của Trấn tộc quá bận nên không có thời gian tới, nếu không gần như không thể đến lượt bọn họ.







Trấn Nam Tuyết trầm giọng nói: “Ta biết, nhưng chúng ta muốn hợp tác với hắn thì chỉ có thể nói như thế thôi… Hơn nữa ta cảm thấy chắc là hắn cũng biết quyền phát biểu của chúng ta ở Trấn tộc cũng không lớn…”

















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.