Chương trước
Chương sau
Diệp Quân cũng không nói chuyện với họ nữa mà chắp tay với Thần Dã: “Tiền bối, hẹn gặp lại sau”.



Sau đó, hắn dẫn Nhị Nha, Tiểu Bạch và cô gái váy trắng xoay người rời đi.



Thần Dã nhìn Diệp Quân đã đi xa với nét mặt phức tạp.



Khâu Cổ trầm giọng hỏi: “Thần Dã, hắn làm thế là sao?”





Thần Dã nhẹ giọng nói: “Thật ra hắn hoàn toàn không cần chúng ta giúp đỡ… Có thể nói là nếu chúng ta gia nhập, đương nhiên là hắn sẽ vui vẻ, nhưng không có chúng ta gia nhập cũng không ảnh hưởng gì đến hắn cả”.



Ba người nhóm Khâu Cổ im lặng.

Thần Dã quay đầu nhìn về phía Khâu Cổ: “Khâu Cổ, với thiên phú và tài nguyên của các ngươi hiện tại, các ngươi cảm thấy mình cần bao lâu để đạt được năm phần thần tính?”



Khâu Cổ im lặng một lúc lâu mới nói: “Không biết”.







Thần Dã nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu ngươi đi theo hắn thì chưa đến một trăm năm, chắc chắn các ngươi có thể thăng cấp một lần nữa… Nhưng ngươi có thể mang đến gì cho hắn? Ngươi mắc phải một sai lầm là còn chưa giúp đỡ hắn đã bắt đầu nói điều kiện rồi…”



Nói đến đây ông ta lắc đầu: “Ngươi nghĩ gì thế”.



Khâu Cổ cười khổ: “Ta không muốn mãi mãi khuất phục trước một người”.



Đối với yêu thú của Yêu tộc, phục tùng một người có thể nói là chuyện vô cùng xấu hổ.



Thần Dã im lặng.



Đúng thế, dù thực lực của Sơn Hải Giới thua xa khu vực Cổ Hoang nhưng dù gì cũng từng chiến đấu với khu vực Cổ Hoang, nếu bây giờ phục tùng một người thì bọn họ đều không thể chấp nhận được, cũng không thể vượt qua khúc mắc trong lòng mình.



Đây cũng là lý do Thần Dã từ chối.



Như nghĩ đến điều gì, Khâu Cổ đột nhiên nói: “Cô bé đi theo bên cạnh hắn trước đó là ác thú trong truyền thuyết ư?”



Thần Dã gật đầu.



Khâu Cổ hơi nghi ngờ: “Tại sao cô bé lại phục tùng trước một con người?”



Thần Dã lắc đầu cười khẽ: “Ngươi cảm thấy cô bé giống như đang phục tùng sao?”



Khâu Cổ chần chừ một lúc rồi đáp: “Hình như là không phải”.



Thần Dã cười nói: “Vị Diệp công tử này rất kính trọng cô bé, hơn nữa nếu xét theo vai vế, cô bé vẫn luôn gọi Diệp công tử là cháu trai, mà Diệp công tử cũng chưa từng cãi lại, không chỉ có thể mà còn ngầm chấp nhận điều này…”



Nói đến đây ông ta lắc đầu cười khẽ: “Thật ra ta cũng thấy rất nghi ngờ vấn đề này”.







Khâu Cổ trầm giọng nói: “Hắn có thể đối phó với khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc không?”







Thần Dã im lặng.







Không thể không nói, khoảng thời gian đi theo Diệp Quân này, thực lực của Diệp Quân và những người đứng sau hắn khiến ông ta vô cùng khiếp sợ, nhưng ông ta cũng không dám nói Diệp Quân có thể chống lại khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc, vì thực lực của hai thế lực này thật sự quá kinh khủng.







Hai thế lực siêu cấp này vẫn luôn cường đại từ thời xưa đến tận bây giờ, cũng chỉ đến thời đại Thần Nhất, khi mà Thần Nhất đứng trên đỉnh cao mới có thể chèn ép bọn họ một chút ma thôi.







Dù Diệp Quân rất yêu nghiệt nhưng rõ ràng hiện tại hắn không có thực lực đó.







Khâu Cổ bình tĩnh: “Thế thì chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi”.







Nói thật thì ông ta cũng hơi khó chịu, phải biết rằng bọn họ cũng có cảnh giới Thần Đạo, bọn họ muốn giúp đỡ Diệp Quân đã xem như nể mặt hắn rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.