Chương trước
Chương sau
Tổ Mạch là thứ trân quý nhất!



Cường giả Thần Đạo Cảnh bỏ mạng ở đây đồng nghĩa với trên người đối phương có Tổ Mạch, mà lại có cả một con yêu thú Thần Đạo Cảnh...



Chỉ cần lấy được thi thể yêu thú và di vật cường giả thôi cũng đã lời to.





Cao Thú cũng trở nên phấn khích.



Nếu cường giả kia còn sống, ông ta tuyệt đối không dám nghĩ đến điều này, nhưng đoàn trưởng Mục nói ngươi đó đã chết rồi, vậy thì không còn đáng sợ bao nhiêu nữa.



Diệp Quân vẫn duy trì tỉnh táo, hỏi đoàn trưởng Mục: “Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, đúng chứ?"







Đoàn trưởng Mục khẽ gật đầu với hắn rồi nhìn về thung lũng: “Yêu thú nơi này cũng đang tranh đoạt thi thể con yêu thú Thần Đạo Cảnh kia...”



Lời còn chưa dứt, họ đã nghe thấy một tiếng nổ ầm vang buốt óc vang lên từ cuối thung lũng.



Diệp Quân nhìn theo, thấy hai con thú vóc dáng đồ sộ vươn mình đứng dậy, tạo ra cơn động đất khiến đất đai văng tứ tung, chấn động núi rừng.



Yêu thú đại chiến!



Hắn đanh mặt lại khi nhận ra khí tức của chúng mạnh vô cùng, tuy chưa đến Thần Đạo Cảnh nhưng ít nhất cũng là Thiên Đạo Cảnh đỉnh cao.



Hắn chợt cảm thấy hưng phấn, rất muốn lao vào đại chiến cùng hai con yêu thú kia một trận.



Đoàn trưởng Mục bỗng lên tiếng: “Mục tiêu của chúng ta là di vật của cường giả Thần Đạo Cảnh, thi thể con yêu thú Thần Đạo Cảnh kia thì đừng đụng vào, bằng không sẽ bị hai con yêu thú khác săn đuổi”.



Diệp Quân gật đầu: “Đồng ý”.



Đoàn trưởng Mục vươn tay, để hai hạt châu màu xanh thẫm bay sang chỗ hắn và Cao Thú: “Ẩn Nặc Châu, có thể hoàn toàn che giấu khí tức của bản thân”.





Diệp Quân vừa nhận lấy thì đã thấy khí tức của mình bị che phủ hoàn toàn, làm hắn kinh ngạc không thôi.







Hàng ngon!







Hắn nhìn đoàn trưởng Mục, thấy cô ta lại lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào năm vị trí trên đó: “Thi thể cường giả Thần Đạo Cảnh kia có thể nằm năm nơi này, mỗi người chúng ta đi tìm một nơi, tìm thấy thì dùng Ẩn Nặc Châu thông báo cho cả nhóm rồi tập trung tại đó”.







Cô ta ngẩng đầu lên nhìn hai người còn lại: “Đừng có mà tham lam, thấy thi thể con yêu thú kia cũng chớ đụng vào”.







Diệp Quân gật đầu: “Được”.







Thấy đoàn trưởng nhìn mình, Cao Thú vội nói: “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nảy lòng tham”.







Cô ta gật đầu: “Vậy thì đi”.



Nói rồi tung mình nhảy lên, tiến vào sâu trong thung lũng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.