Chương trước
Chương sau
Vương Tông cũng nôn ra vài ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, vô cùng yếu ớt.



Ép buộc sử dụng thần bảo, cộng thêm lại đối đầu trực diện với phong ấn mà Thần Nhất để lại đã tiêu hao quá nhiều sức lực của lão ta, lão ta đã sắp không chịu nổi nữa.



Không dám nghĩ nhiều, sau khi dùng thần bảo đẩy lui đám người Tư Mã Nho, Vương Tông lập tức xoay người rồi biến thành lưu quang, biến mất ở tận cuối chân trời cùng với đám người Đại trưởng lão bên cạnh.



Lúc này có cường giả trong Tiên Nguyên Tông đã bắt đầu thu dọn chiến trường, phải nói trong nhẫn của những cường giả Vương tộc này có không ít bảo vật, trong nhẫn của vài người còn có Tổ Nguyên, khiến các cường giả Tiên Nguyên Tông đều cười không nhặt được mồm.





Đúng là kiếm được món hời lớn.



Lúc này Tư Mã Nho dẫn đầu bỗng nói: “Đuổi theo”.







Nghe Tư Mã Nho nói thế, tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông lập phản ứng lại, bây giờ không phải là lúc vui vẻ, chắc chắn ở bên ngoài những người này không đơn giản, mà giờ có thể nói là Tiên Nguyên Tông đã kết mối thù sinh tử với đối phương... Nếu không đuổi giết đến tận cùng thì sau này sẽ gặp vô số rắc rối.



Nhân lúc người gặp nạn lấy mạng ngươi luôn.



Tất cả cường giả Tiên Nguyên Tông đều đuổi theo dưới sự dẫn dắt của Tư Mã Nho.





Võ Tông.



Huyền Âm đứng trước đại điện, phía sau bà ta không xa là một ông lão áo đen, ông lão hơi cúi người đang báo cáo gì đó.



Một lúc sau, Huyền Âm ngẩng đầu lên nhìn trời, khẽ nói: “Không ngờ Tiên Nguyên Tông lại to gan như thế…”



Không phải là chế giễu mà là lời nói tận đáy lòng.



Phải biết rằng, mặc dù bà ta đứng về phía Diệp Quân nhưng cũng không dám ra tay với Vương tộc.



Dù sao chúng cũng là hậu duệ thần linh.



Võ Tông không gánh nổi hậu quả này.



Bà ta không ngờ Tiên Nguyên Tông lại dám giết người cướp của.



Lúc này ông lão áo đen bỗng nói: “Người không biết thì sẽ không sợ”.





Huyền Âm khẽ cười không đáp trả, đúng là nếu để Tiên Nguyên Tông biết ý nghĩa của mấy chữ hậu duệ thần linh này thì có cho chúng một trăm lá gan, chúng cũng không dám ra tay với Võ Tông.







Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Vương tộc đến đây đuổi giết Diệp công tử… chuyện này không đơn giản”.







Huyền Âm bỗng hỏi: “Giờ Diệp công tử đang ở đâu?”







Ông lão áo đen nói: “Người của chúng ta đã rút đi rồi…”







Huyền Âm im lặng một hồi rồi nói: “Tìm được hắn, lúc cần thiết có thể giúp hắn một chút, dĩ nhiên phải làm cho gọn, đừng để lại bất kỳ dấu vết gì”.







Ông lão áo đen nhìn Huyền Âm: “Sao tông chủ lại đổi ý định?”







Huyền Âm nheo mắt: “Tiên Nguyên Tông đã dám liều mạng như vậy rồi, lẽ nào chúng ta không bằng Tiên Nguyên Tông sao?”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.