Chương trước
Chương sau
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Tạo dựng trật tự”.



Vô Biên Chủ hỏi: “Xây dựng lại trật tự Thần Nhất à?”



Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Một trật tự hoàn toàn mới”.



Vô Biên Chủ cau mày: “Một trật tự hoàn toàn mới?”





Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía cuối tầm mắt xa xa, nhẹ giọng nói: “Ở thời đại đó, trật tự Thần Nhất đúng là tốt nhất, nhưng vẫn còn chưa đủ hoàn mỹ, vì lúc ông ta còn sống, trật tự có thể vận hành, nhưng một khi ông ta chết đi, trật tự sẽ lập tức sụp đổ, những người dưới trướng ông ta sẽ bắt đầu cắn trả lại vũ trụ, mang đến tai hoạ cho vũ trụ”.



Nói đến đây, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Trật tự thế này không ổn định”.







Vô Biên Chủ lắc đầu: “Không thể có trật tự hoàn mỹ được”.



Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Ta biết, nhưng vũ trụ này cần một trật tự, nếu không tuổi thọ của nó hiện tại…”



Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ lo lắng.



Vô Biên Chủ im lặng.



Vũ trụ!



Tuổi thọ của vũ trụ cũng không phải là vô cùng vô tận, nếu tất cả vũ trụ đều như hệ Ngân Hà, mọi người đều không tu luyện, thì đương nhiên tuổi thọ của vũ trụ sẽ có thể kéo dài rất lâu, nhưng bây giờ vũ trụ này có quá nhiều người tu luyện?



Người tu luyện càng nhiều thì gánh nặng của vũ trụ sẽ càng lớn.



Hơn nữa tất cả người tu luyện đều đang cướp đoạt tài nguyên của vũ trụ mà không chút kiểm soát, đặc biệt là những người tu luyện thần tính ngày càng mạnh, bọn họ chỉ muốn vét sạch tài nguyên của vũ trụ, dùng nó để bản thân trở nên mạnh mẽ. Dần dà, chắc chắn vũ trụ sẽ không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng tất cả sinh linh đều cùng nhau đi về phía diệt vong.



Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Ta từng đến rất nhiều vũ trụ, gặp rất nhiều nền văn minh rực rỡ, nhưng cuối cùng những nền văn minh này cũng dần đi về phía huỷ diệt vì sự tham lam, kể cả nền văn minh Thần Nhất cũng đang đi về hướng sa sút. Nếu vũ trụ này không có một trật tự hoàn toàn mới kiểm soát thì sẽ không tồn tại được lâu nữa, cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn đi về phía diệt vong”.



Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Vũ Trụ Kiếp?”



Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Dù Chân Thần đã áp chế Vũ Trụ Kiếp, nhưng mà… Vũ Trụ Kiếp vẫn luôn tồn tại, hơn nữa hành động đó của cô ta không chỉ đi ngược với Đạo mà còn là một tai hoạ ngầm to lớn, vì dưới sự áp chế của cô ta Vũ Trụ Kiếp sẽ chỉ ngày càng mạnh hơn”.







Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Không thể hoàn toàn huỷ diệt nó à?”







Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Kiếp này vốn sinh ra vì chúng ta, huỷ diệt Vũ Trụ Kiếp cũng tương đương với huỷ diệt vũ trụ này… Vì thế Chân Thần cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi”.







Vô Biên Chủ nhìn về phía cuối tầm mắt: “Ông muốn cho Diệp Khải này…”







Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Đây là một thiếu niên tốt, sau này có thể gánh vác được trọng trách, dù sao muốn thành lập một trật tự hoàn toàn mới không thể chỉ dựa vào một mình Diệp Quân được, hắn cần có một vài trợ thủ đắc lực, mà những trợ thủ này không chỉ phải đủ điều kiện về thực lực mà nhân phẩm và tâm lý cũng phải vượt qua kiểm tra mới được”.







Vô Biên Chủ gật đầu: “Đúng là thế”.







Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn về phía xa, cười nói: “Ngoài Diệp Khải này còn có mấy người rất được, đáng để dốc sức đào tạo”.







Vô Biên Chủ nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông mặc kệ Diệp Quân rồi à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.