Chương trước
Chương sau
Dưới sự chỉ dẫn của lão hoà thượng kia, Diệp Khải tiến vào một đại điện, trong đại điện là một tượng phật cổ đắp bằng bùn, nghiêm túc trang trọng.



Lão hoà thượng bái lạy, sau đó xoay người nhìn về phía Diệp Khải, Diệp Khải thoáng do dự rồi nói: “Ta không xuất gia”.



Lão hoà thượng không nói gì, chỉ lấy một bộ áo tăng ra đưa cho Diệp Khải: “Mặc vào đi”.



Diệp Khải không từ chối mà lập tức mặc áo tăng vào.





Lão hoà thượng lại nói: “Đi theo ta”.



Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.



Diệp Khải đi theo lão hoà thượng đi tới cửa sau của miếu, sau khi ông ta mở cửa, gió tuyết bên ngoài gào thét thổi vào, ác liệt tựa như dao.







Lão hoà thượng chỉ xuống đất, Diệp Khải nhìn theo, dưới mắt đất có những dấu chân chồng lên nhau.



Diệp Khải hơi khó hiểu.



Lão hoà thượng chắp tay: “Đi theo nó đi”.



Diệp Khải chần chừ một lúc rồi hỏi: “Đại sư, đây là hướng thánh sao?”



Lão hoà thượng gật đầu.



Diệp Khải lại hỏi: “Vị thánh này là ai?”



Lão hoà thượng lắc đầu: “Đừng hỏi nhiều”.



Diệp Khải gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, y bước ra cửa miếu, nhưng vừa mới đi ra ngoài thì y đã lập tức sửng sốt.



Toàn bộ tu vi bị phong ấn!



Diệp Khải sửng sốt, y quay đầu nhìn về phía lão hoà thượng, lão hoà thượng gật đầu: “Đi đi!”



Diệp Khải im lặng một lúc rồi gật đầu, y xoay người đi về phía xa theo những dấu chân kia, chẳng mấy chốc, Diệp Khải đã biến mất trong gió tuyết.



Lão hoà thượng đưa mắt nhìn Diệp Khải rời đi, sau đó tiến vào trong miếu đóng cửa lại.



Lúc này có hai người xuất hiện bên ngoài cửa miếu.



Một người trong đó là chủ nhân bút Đại Đạo, người đàn ông bên cạnh ông ta là Vô Biên Chủ.



Vô Biên Chủ nhìn bóng lưng Diệp Khải biến mất ở phía xa, nhẹ giọng nói: “Thật ra người mới đầu ông chọn không phải Diệp Quân mà là tiểu tử này…”





Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về phía xa, không nói gì.







Vô Biên Chủ quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, hơi nhíu mày: “Không đúng, nếu mục tiêu của ông là tiểu tử này mà không phải Diệp Quân kia, vậy vì sao sau đó ông…”







Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Đến tận bây giờ Diệp Quân vẫn không nằm trong kiểm soát của ta”.







Vô Biên Chủ sửng sốt.







Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Từ khi hắn ra đời đã không ở trong Đạo rồi, Đại Đạo hoàn toàn không có tư cách kiểm soát hắn, cũng không dám kiểm soát… Vừa sinh ra đã ở ngoài Đạo, có kinh khủng không chứ?”







Vô Biên Chủ im lặng một lúc lâu rồi nói: “Quá kinh khủng”.



Trước ngôi miếu, chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ đứng im tại đó, chủ nhân bút Đại Đạo đưa mắt nhìn về phía trước, xung quanh gió tuyết gào thét như dao cắt lên mặt.







Vô Biên Chủ chợt cất lời: “Tiếp theo có dự tính gì không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.