Lâm Bảo Mỹ lắc đầu: “Ta không có gì đưa cho huynh cả”.
Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ: “Sao muội lại nghĩ hỏi người khác việc gì thì phải đưa đồ cho người ta?”
Lâm Bảo Mỹ nói: “Huynh hỏi ta, ta đã nhận đồ của huynh”.
Diệp Quân nghĩ, sau đó nói: “Đúng là thế nhưng đã sao, ngày mai muội hỏi ta xem như là báo đáp, ta ăn cơm của muội, muội không nhận hồ lô, được chứ?”
Lâm Bảo Mỹ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, chớp mắt: “Được chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Lâm Bảo Mỹ nhếch môi cười: “Hứa rồi đấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nghe Diệp Quân đáp lời như thế, tốc độ ăn của Lâm Bảo Mỹ nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã ăn sạch sẽ.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.
Ăn xong cũng đã đêm khuya.
Diệp Quân đang định về phòng nghỉ ngơi nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhíu mày, quay đầu nhìn ra ngoài sân, có một cô gái nằm ở đó.
Cô gái mặc bộ váy dài màu trắng nhạt, nằm trước cửa, khóe môi còn có vết máu liên tục chảy ra.
Dung mạo cô gái tuyệt sắc, khuôn mặt thanh tú gần như hoàn hảo, da như tuyết, vết máu ở khóe miệng đỏ tươi cực kỳ bắt mắt.
Diệp Quân biết cô gái này chính là cô gái đánh với ông lão đó ở trấn Hạo Nhiên vào buổi sáng, vì lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306780/chuong-2817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.