Chương trước
Chương sau


Hắn không từ chối ý tốt của đối phương, tuy hắn không biết vì sao đối phương lại làm như vậy.



Người đàn ông áo trắng ngẩng đầu: “Ta phải đi đây”.



Diệp Quân hỏi: “Tiền bối tên là gì?”



Người đàn ông áo trắng mỉm cười, đang định lên tiếng thì lúc này có dị biến, chỉ thấy bầu trời chợt tách ra, sau đó một luồng khí đáng sợ quét tới.





Cả học viện Thần đều sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời với vẻ khó hiểu.



Hai vị chủ giáo trong hư không cũng cau mày.



Khách không mời?







Không có sự cho phép của học viện Thần, người ngoài không được phép xông vào học viện Thần, là kẻ nào to gan dám xông vào học viện Thần đây?



Dưới ánh mắt của mọi người, một ông lão chậm rãi đi ra từ vết nứt thời không trên bầu trời, ông ta mặc hoa bào, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt như bị ai cắm sừng.



Mà phía sau ông ta còn có một thanh niên mặc áo bào đen, thanh niên này vừa ra, ánh mắt đã dừng trên người Diệp Quân, sát ý trong mắt không hề che giấu.



Nhìn thấy thanh niên áo bào đen này, Diệp Quân nhíu mày thật sâu, bởi vì ông ấy chính là người đã bị hắn giết lúc trước, sao ông ấy vẫn còn sống?



Diệp Quân hơi khó hiểu.



Lúc này ông lão hoa bào cũng nhìn vào Diệp Quân, với thực lực của nhà họ Vương, muốn tìm được Diệp Quân đương nhiên không khó.



Khi điều tra ra Diệp Quân là học viên của Thần Viện học viện Thần, suy nghĩ đầu tiên của ông lão không phải sợ hãi mà là phải giết.



Bắt buộc phải giết!



Nếu chỉ là một người bình thường thì có thể bỏ qua, sau này sẽ không gây ra uy hiếp gì cho nhà họ Vương.



Nhưng đây là học viên của Thần Viện.



Thiên phú của học viên này đáng sợ đến mức nào?



Nếu để hắn trưởng thành, sau này hắn sẽ có cơ hội uy hiếp nhà họ Vương.



Có một số mối thù, nếu đã để lại thì chỉ có thể diệt trừ tận gốc, tiêu diệt mọi nhân quả, nếu không sẽ rất phiền phức.



Thật sự rất nhiều ví dụ về diệt cỏ không diệt tận gốc, cuối cùng sẽ bị người ta lật kèo.



Trước mặt Diệp Quân, người đàn ông áo trắng vốn định đi, nhưng khi nhìn ông lão hoa bào, ông ấy nhíu mày, hỏi Diệp Quân: “Kẻ thù của ngươi à?”







Diệp Quân gật đầu: “Nhìn tư thế này chắc là vậy đó. Tiền bối, chẳng phải người định đi ư?”







Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Không vội”.



Không vội!







Diệp Quân thoáng nghi hoặc.







Lúc này, Tả, Hữu chủ giáo đột ngột xuất hiện trước mặt ông lão nhà họ Vương.







Tả chủ giáo nhăn mày, giọng thoáng vẻ không hài lòng: “Vương Lan, ông làm gì vậy?”







Bọn họ cũng coi như có quen biết vị được gọi là Vương Lan của nhà họ Vương này, bởi vì Vương Lan cũng từng gia nhập học viện Thần, có điều, ông ta cũng chỉ là một học viên nội viện mà thôi.




Vương Lan nhìn hai vị Tả, Hữu chủ giáo, cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh: “Hai vị chủ giáo, lần này ta tự tiện xông vào học viện Thần không phải cố tình có thái độ thù địch với học viện Thần mà chỉ vì không muốn kẻ thù của nhà họ Vương ta có cơ hội chạy trốn, bởi vậy, nếu có mạo phạm chỗ nào, xin hai vị thứ lỗi cho”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.