Diệp An lắc đầu: “Chỉ là trực giác mà thôi”.
Trực giác.
Diệp Quân hơi bất ngờ, sau đó lắc đầu cười.
Diệp An nhìn Diệp Quân: “Không tin thì thôi”.
Diệp Quân lắc đầu: “Đệ tin”.
Bởi vì trực giác của hắn cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Diệp Quân đặt cuốn sách cổ trong tay về vị trí cũ, sau đó nhìn một chiếc nhẫn cách đó không xa.
Chiếc nhẫn này được mạ vàng, bên ngoài lắc một chữ: Nhất.
Sau khi đi vào, Diệp Quân phát hiện ánh mắt của Mộc Nguyên luôn nhìn chiếc nhẫn.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn bay vào tay hắn, khi thần thức của hắn tiến vào chiếc nhẫn, hắn sững sờ, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, không nói gì, cất chiếc nhẫn đi.
Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.
Diệp An cũng nhìn Diệp Quân, cũng im lặng.
Diệp Quân quay lại nhìn Diệp An: “Tỷ muốn lấy gì thì lấy đi, đừng khách sáo, của đệ cũng là của tỷ”.
Nghe vậy, tội nữ và Mộc Nguyên hơi bất ngờ, thần vật trong thần điện này rất nhiều, hơn nữa mỗi thứ đều là thần vật, vậy mà Diệp Quân lại có thể cho Diệp An.
Của đệ cũng là của tỷ!
Tình cảm của hai tỷ đệ này vô cùng tốt.
Diệp An khẽ gật đầu: “Được”.
Nghe Diệp An nói vậy, tội nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306708/chuong-2745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.