Chương trước
Chương sau
Dưới sự áp chế của huyết mạch phàm nhân và huyết mạch viêm hoàng, Diệp Quân dần tỉnh táo, sau đó Diệp Quân vội vàng buông Chu Đạo Môn ra.



Hắn buông Chu Đạo Môn ra thì lùi lại phía sau, sau khi dừng lại, hắn nắm chặt hai tay, huyết mạch phong ma trong cơ thể dần bình tĩnh lại.



Một lúc sau, Diệp Quân dần trở lại bình thường.



Diệp An kéo cánh tay Diệp Quân, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”



Diệp Quân hít một hơi thật sâu, nói: “Vẫn ổn”.





Nói xong hắn nhìn Chu Đạo Môn với vẻ kinh ngạc.



Vừa rồi, hắn cảm nhận được sát ý vô tận, sát khí này mạnh đến mức hắn chưa từng thấy, hơn nữa hắn còn cảm nhận được một luồng khí tức thần bí trong Chu Đạo Môn.



Luồng khí tức đó rất mơ hồ, nhưng vẫn bị hắn tìm ra.







Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên: “Mộc Lão, ta cảm nhận được một luồng khí tức trong Chu Đạo Môn, ông biết khí tức đó là gì không?”



Mộc Nguyên nhíu mày: “Khí tức?”



Diệp Quân gật đầu.



Mộc Nguyên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Ta không biết. Vật này do Thượng Thần Thần Nhất tạo ra, sau khi làm xong, ông ta đã đưa nó cho thần tướng Ác Minh, vì vậy chỉ có thần tướng Ác Minh và Thượng Thần Thần Nhất biết rõ thứ này”.



Diệp Quân nhìn Chu Đạo Môn một hồi rồi nói: “Vật này không đơn giản…”



Hắn không dám thử cầm Chu Đạo Môn lần nữa, bởi vì thứ này có thể khiến huyết mạch phong ma trong người hắn trở nên điên cuồng hơn.



Nhưng vẫn có thể sử dụng trong lúc liều mạng.



Thứ này có thể cải thiện huyết mạch phong ma.



Diệp Quân quay đầu nhìn giá sách xung quanh, trong đó có vài cuốn sách do Thần Nhất tự viết, còn có ít sách do Thần Nhất sưu tầm.



Chẳng mấy chốc, ánh mắt của Diệp Quân đã rơi vào một cuốn sách cổ màu đen.



Diệp Quân xòe bàn tay, cuốn sách màu đen chậm rãi bay tới trước mặt hắn, hắn mở ra xem, trên cuốn sách có vài ký tự cổ bí ẩn.



Diệp Quân nhìn với vẻ nghi ngờ, hắn đưa sách cổ cho Mộc Nguyên, Mộc Nguyên cũng nghi hoặc.



Thấy vẻ mặt của Mộc Nguyên, Diệp Quân hơi bất ngờ: “Mộc Lão cũng không biết sao?”



Mộc Nguyên lắc đầu: “Không biết”.



Diệp Quân hơi nghi ngờ.





Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Đây không phải chữ ở thời đại của ta…”



Diệp Quân cẩn thận quan sát cuốn sách cổ màu đen, sau đó dung nhập thần thức của mình vào trong đó, nhưng khi thần thức của hắn vừa tiếp xúc sách cổ thì biến mất không tăm tích.







Thấy vậy, Diệp Quân hơi kinh ngạc, thần thức không thể tiến vào.







Thật thú vị.







Diệp An chạm vào cuốn sách cổ, một lúc sau, lông mày khẽ nhíu lại.







Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”







Diệp An suy nghĩ một lát rồi nói: “Thứ này hơi đặc biệt, đệ cẩn thận chút”.







Diệp Quân tò mò hỏi: “Tỷ phát hiện ra thứ gì rồi sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.