Từ Nhu nhẹ nhàng nói: “Từ sau khi ngươi nhận tổ quy tông, ngươi luôn khiến ta cảm thấy xa lạ, nhưng ta có thể hiểu, trên đời này, ai có thể giữ mãi sự tỉnh táo? Ai chưa từng lạc lối? Ta vẫn đang đợi…”
Nàng ta mỉm cười: “May là ta đã đợi được ngươi, chàng trai từng ở thành Hoang Cổ…”
Cuộc đời là một quá trình tu hành.
Trong con đường tu hành này, không ai có thể giữ mãi bản tính của mình, mãi mãi là thiếu niên trước kia.
Ai cũng có lúc mờ mịt.
Người nào rồi cũng có lúc mất phương hướng.
Dĩ nhiên Diệp Quân cũng thế.
Hệt như một người ăn xin bỗng thừa kế gia tài cả hàng tỷ, hắn có thể vẫn giữ được tỉnh táo sao?
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt, khẽ nói: “Tỷ vẫn luôn đợi ta sao?”
Từ Nhu gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tỷ không giận à?”
Từ Nhu nói: “Giận chứ nhưng ta có thể hiểu được, vì ai cũng có thời trẻ tuổi mà”.
Ai cũng có thời trẻ tuổi.
Diệp Quân nắm tay Từ Nhu, hơi cúi đầu xuống không nói gì.
Từ Nhu cũng không chống cự, để mặc Diệp Quân kéo tay mình, nàng ta mỉm cười nói: “Ngày mai phải phản công, ngươi nghĩ thế nào?”
Diệp Quân cười nói: “Mẹ ta đã sắp xếp hết mọi chuyện, ta chỉ đến cho vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306637/chuong-2674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.