Nhìn thấy Diệp Quân gật đầu, Diệp Thanh Thanh nhất thời mất bình tĩnh, lập tức nói: "Nếu không phải..."
Nói đến đây, bà ấy dường như nhận ra điều gì đó, bỗng dừng lại.
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Nếu không phải cha con là Diệp Huyên thì người sẽ chẳng thèm liếc nhìn con dù chỉ một lần, đúng không?"
Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng, nhưng không nói nữa.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Thanh Thanh cô cô, con đã lớn rồi”.
Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Con muốn nói gì?"
Diệp Quân khẽ cười nói: "Con muốn nói, bây giờ con đã có thể gánh vác rất nhiều chuyện, có thể đi con đường của mình. Còn về phần người, thật sự không cần người phải vì cha của con mà làm những việc người không thích. Con nghĩ, cha con chắc chắn cũng không hy vọng người làm những việc mà người không thích. Vả lại, nếu con chết trong Tuế Nguyệt trường hà thì cũng là chuyện của con... cho nên, người đi tìm cha cho đi! Hoặc đi tìm tỷ của con cũng được... thật đấy”.
Hắn có hy vọng có người giúp hắn không?
Tất nhiên là hy vọng!
Nếu có người bằng lòng giúp đỡ, hắn đương nhiên rất vui, dù sao kẻ địch mà hắn phải đối mặt cũng rất nhiều, hơn nữa còn cực mạnh.
Tuy nhiên, hắn không muốn người khác bố thí cho hắn.
Hắn cũng muốn sống, nhưng hắn muốn sống có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306417/chuong-2454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.