Hắn không ngờ cô cô váy trắng vẫn nhớ giữ lại.
Diệp Quân vội vã nhận hết mớ nhẫn không gian này, khi liếc qua bên trong, số lượng linh nguyên trong đó khiến nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ.
Lời to rồi!
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi đây!”
Đi!
Nụ cười trên môi Diệp Quân dần biến mất, hắn nhìn sang phía người đàn ông áo trắng: “Cha?”
Kiếm Chủ Nhân Gian chậm rãi bước tới gần hắn, mỉm cười: “Bọn ta muốn đến một nơi, sẽ phải rời khỏi khu vực vũ trụ này”.
Diệp Quân ngập ngừng giây lát rồi hỏi: “Xa lắm sao?”
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân trầm mặc, lòng lưu luyến không muốn rời xa.
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên nói: “Con đường sau này, con thực sự muốn tự bước đi?”
Diệp Quân gật đầu.
Hắn thực sự không muốn ăn bám, làm một gã con cháu nhà quyền thế vô tích sự!
Kiếm Chủ Nhân Gian trầm mặc hồi lâu rồi vỗ vỗ vai Diệp Quân: “Vậy cố gắng lên”.
Diệp Quân hỏi: “Con còn cơ hội gặp được hai người không?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Phải xem xem con có muốn không”.
Diệp Quân nghi hoặc nhìn bà ấy.
Người phụ nữ váy trắng đột nhiên liếc nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3306198/chuong-2235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.