Chương trước
Chương sau


Nghe lời Diệp Quân nói, Tiểu Tháp bỗng sợ hết cả hồn!

Mẹ kiếp!

Sao thằng nhóc khốn nạn này lại có suy nghĩ như vậy chứ?

Tiểu chủ chỉ định giết cha thôi, thằng nhóc này không chỉ định giết cha mà còn định giết luôn cả mẹ!

Khiếp!

Nếu để tiểu chủ và chủ mẫu biết hắn có suy nghĩ này, mình thật sự sẽ tiêu đời!

Nó phát hiện, chuyện càng ngày càng vượt xa tầm khống chế của nó rồi.

Nhưng nó lại không thể nói sự thật với Diệp Quân!

Bây giờ nó mới hiểu cái gì gọi là đâm đầu vào chỗ chết!

Khổ thân ta quá đi mà!

Tiểu Tháp thở dài, cực kỳ lo lắng cho tương lai của mình.

Nó đã quyết định, giúp đỡ đời này xong thì sẽ nghỉ hưu, không làm mấy chuyện này nữa đâu!

Thấy Tiểu Tháp không nói gì, Diệp Quân khẽ gật đầu, xem như Tháp gia đã ngầm đồng ý rồi.

Đừng nói chứ, nếu không có Tháp gia ủng hộ, hắn thật sự không dám nghĩ đến mấy chuyện này đâu!

Tiểu Tháp: "..."

Lúc này, Tịch Huyền đứng bên cạnh bỗng nói: "Dù thế nào thì tộc Thiên Long cũng sẽ không đối đầu với ngươi nữa, đây là một chuyện tốt! Nói cho cùng, họ cũng được xem là tộc lớn trong thư viện Quan Huyên, thực lực rất mạnh, bây giờ họ không đối phó với ngươi, ngươi đỡ bớt được một kẻ địch mạnh rồi!"

Diệp Quân gật đầu.

Thật ra hắn cũng không quan tâm lắm!

Vì bây giờ đã có quá quá nhiều thế lực đối phó với hắn!

Thêm hay bớt một thế lực cũng không khác nhau là bao.

Đương nhiên, vào lúc này Ngao Thiên Thiên xin lỗi và làm hoà với hắn là chuyện hắn không thể nào ngờ được!

Một lát sau, tàu sao chậm rãi bay vào sâu trong tinh không, bốn bề tịch mịch, ngân hà lấp lánh, đẹp như tranh vẽ.

Ở một nơi nào đó, Ngao Thiên Thiên đứng nhìn chiếc tàu sao bay đi xa, im lặng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.

Ông lão áo đen đứng bên cạnh cô ta do dự một lát rồi nói: "Thiếu tộc trưởng, chuyện này có cần thông báo với tộc trưởng và các trưởng lão không ạ?"

Ngao Thiên Thiên thản nhiên đáp: "Không cần!"

Ông lão muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn ông lão, ông ta run giọng nói: "Thiếu tộc trưởng, ta đã thông báo cho bên tộc trưởng biết rồi!"

Ngao Thiên Thiên híp mắt lại, một luồng sát ý bao trùm lấy ông lão áo đen, cùng lúc đó một luồng long uy khủng khiếp trấn áp ông lão khiến ông ta không thể nào động đậy được!



Thấy Ngao Thiên Thiên nổi giận, sắc mặt ông lão tái mét, lập tức quỳ xuống, đang định nói gì đó thì Ngao Thiên Thiên đã đánh một chưởng lên đỉnh đầu ông ta!

Phụt!

Ông lão áo đen hoá thành thịt vụn!

Linh hồn cũng bị giết trong tích tắc!

Thấy cảnh này, gương mặt những cường giả tộc Thiên Long đứng gần đó bỗng biến sắc, đồng loạt lùi ra, ánh mắt ngập tràn sự kiêng dè!

Bọn họ cũng không ngờ thiếu tộc trưởng lại bỗng dưng ra tay, hơn nữa còn là chiêu hiểm, không nể chút tình nào!

Ngao Thiên Thiên vô cảm nói: "Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu!"

Nói rồi cô ta quay đầu nhìn lướt qua một lượt các cường giả tộc Thiên Long: "Ở hết đây cho ta, ai dám tới gây rắc rối cho Diệp Quân kia thì ta đánh chết kẻ đó!"

Nói rồi, cô ta quay người xé rách không gian, sau đó biến mất.

Cô ta buộc phải đích thân về tộc để thuyết phục, nếu không mấy tên kiêu căng trong tộc chắc chắn sẽ không chịu buông tha, đi gây sự với Diệp Quân thì đến lúc đó có thể sẽ rước đại hoạ diệt tộc cho tộc Thiên Long!

Phải ngăn cản!

Những cường giả tộc Thiên Long ở đó đều không dám tự ý hành động!

...

Bên kia, một chàng trai cũng đang nhìn Diệp Quân, người này chính là Lưu Băng của Hám Thiên Tông!

Nhìn chiếc tàu sao kia, Lưu Băng rơi vào trầm tư!

Ngày đó gã thua mà không phục.

Vì lúc đó gã chưa dốc toàn lực, nếu gã dốc toàn lực thì Diệp Quân hoàn toàn không thể thắng được gã!

Nhưng bây giờ, sau khi chứng kiến trận chiến giữa Diệp Quân và Tào Bạch, gã biết mình đã không còn là đối thủ của thiếu niên kiếm tu này nữa rồi! Dù lúc trước gã có dốc toàn lực cũng chưa chắc đã thắng được Diệp Quân. Tuy gã có con át chủ bài, nhưng chưa chắc người ta đã không có!

Trả thù?

Lưu Băng im lặng.

Gã rất do dự.

Từ bỏ thì không cam tâm!

Không từ bỏ thì lại bất lực!

Rất rất lâu sau, Lưu Băng khẽ thở dài, quay người rời đi!

Không phải gã không trả thù, mà để sau này gã sẽ trả thù!

Nếu tương lai vẫn không đánh lại Diệp Quân thì tiếp tục đợi, đợi đến khi có thể đánh thắng mới thôi. Trước khi nắm chắc phần thắng, gã sẽ không trả thù.

Bây giờ mà xông lên chẳng phải là ngu sao?

Chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy!

Thực lực của Diệp Quân này là đối thủ hiếm có trong lớp trẻ, nói một cách đơn giản, bây giờ gã không cách nào đánh bại được Diệp Quân!

Núi còn thì lo gì thiếu củi đốt?



Chẳng mấy chốc, Lưu Băng đã biến mất trong ngân hà sâu hun hút.

...

Sâu trong tinh không, tàu sao của Diệp Quân và Tịch Huyền lại dừng lại một lần nữa!

Không xa trước mặt bọn họ có đến hàng nghìn người đang đứng!

Dẫn đầu là một chàng trai trẻ, y mặc một bộ cẩm bào, tay phải cầm một thanh trường đao, khẽ mỉm cười.

Bên cạnh y có một người cầm một lá cờ dài mấy chục trượng, trên đó có mấy chữ lớn: Binh đoàn đánh thuê Giang Bạn!

Thấy vậy, Diệp Quân cau mày, lại có binh đoàn đánh thuê tới nữa rồi!

Lúc này, chàng trai dẫn đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: "Diệp công tử, ta tự giới thiệu một chút, ta là binh đoàn trưởng của binh đoàn đánh thuê Giang Bạn! Vì thực lực của Diệp công tử quá mạnh nên bọn ta không định đấu tay đôi với công tử, bọn ta quyết định đánh hội đồng Diệp công tử! Công tử không để bụng chứ? Ha ha..."

"Đánh hội đồng!"

Những thành viên của binh đoàn đánh thuê Giang Bạn đồng loạt hô hào!

Đánh tay đôi?

Chắc chắn bọn họ không có đường thắng!

Nhưng đánh hội đồng thì sao?

Một nghìn người!

Vậy thì phần thắng rất lớn!

Diệp Quân nhìn chàng trai kia, không nói gì.

Chàng trai nhếch môi cười: "Mọi người cùng ta..."

Lúc này, Diệp Quân biến mất!

Vù!

Thuấn Sát Nhất Kiếm!

Không gian trước mặt chàng trai kia bỗng nứt ra, đồng tử y co rút lại, vừa định rút đao thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán y!

Phụt!

Máu tươi chầm chậm chảy ra ngoài theo thanh khí kiếm!

Chàng trai trợn tròn mắt, định nói gì đó nhưng Diệp Quân lắc đầu: "Ta không muốn nghe!"

Nói rồi hắn cầm kiếm quét một đường.

Vù!

Đầu của chàng trai kia bay vút ra ngoài, máu tươi phun tung toé!

Sắc mặt của những thành viên binh đoàn đánh thuê Giang Bạn đều tái mét, định ra tay nhưng Diệp Quân bỗng nói: "Ta chỉ giết người đầu tiên ra tay!"

Người đầu tiên ra tay!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.