Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, tất cả mọi người đều dừng lại!

Ai là người đầu tiên ra tay?

Mọi người nhìn nhau, đều không dám ra tay đầu tiên.

Lúc này, một người bỗng tức giận quát lên: "Mọi người cùng..."

Vù!

Một thanh phi kiếm cắm vào đầu kẻ này, giọng nói của hắn ta cũng im bặt!

Mọi người sợ hãi, đồng loạt lui về phía sau!

Diệp Quân nhìn những người lính đánh thuê kia: "Ta chỉ giết người đầu tiên ra tay, và người đầu tiên lên tiếng!"

Những lính đánh thuê ở đó đều nhìn Diệp Quân, trong lòng vô cùng kiêng dè!

Đáng sợ quá!

Một nhát kiếm một mạng người!

Diệp Quân không thèm để ý tới đám người đó nữa, cất nhẫn không gian của gã binh đoàn trưởng vào rồi quay người ngự kiếm trở về tàu sao.

Những thành viên của binh đoàn đánh thuê nhìn nhau nhưng không một ai dám ra tay!

Đều không muốn bị Diệp Quân nhắm vào!

Cứ như vậy, đám người đứng nhìn Diệp Quân ngồi tàu sao bay đi xa!

Trên tàu sao, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.

Thật ra nếu hắn cố gắng thì cũng có thể giết được đám lính đánh thuê này, tuy bọn họ đông người nhưng rất ít cường giả, chỉ cần hắn ra tay là giết được họ thôi!

Nhưng hắn không làm vậy!

Vì dù có giết được hết đám lính đánh thuê này thì mình cũng mệt chết!

Đến lúc đó những cường giả thật sự nấp trong bóng tối sẽ bước ra!

Khi ấy, tình cảnh của hắn sẽ rất tồi tệ!

Lúc giết thì sướng tay!

Nhưng giết xong thì sao?

Một khi mình bị đuối sức, cường giả thật sự xuất hiện thì mình phải làm sao?

Lẽ nào nhờ Tháp gia giúp đỡ?

Tháp gia cũng đã bị thương, ngại làm phiền nó ra tay lắm!

Hơn nữa Tháp gia đã giúp mình rất nhiều lần rồi, mình không thể lúc nào cũng ỷ lại vào Tháp gia được.

Diệp Quân siết chặt hai tay lại, vào lúc này mình phải tỉnh táo lên, không thể hành động theo cảm tính được!

Cuối cùng đám lính đánh thuê trong binh đoàn đánh thuê Giang Bạn phía sau đều không dám ra tay!

Giây phút binh đoàn trưởng chết, bọn họ đã cực kỳ sợ hãi!

Giết trong chớp mắt đấy!

Mọi người cùng lên đánh có lẽ sẽ có cơ hội thắng, nhưng phải chết mất bao nhiêu người?

Mọi người tập hợp lại là để phát tài chứ không phải để lấy mạng ra đùa!

Rất nhanh, đám lính đánh thuê giải tán.



Ở một bên, một cô gái cũng đang nhìn Diệp Quân ngồi xếp bằng trên chiếc tàu sao đó. Cô gái ăn mặc rất đơn giản, một bộ váy màu mây, một đôi giày vải, mộc mạc nhưng dung nhan khuynh nước khuynh thành. Cô ấy đứng ở đó khiến đất trời như mất đi màu sắc!

Sau lưng cô gái này là một người phụ nữ xinh đẹp.

Cô gái nhìn Diệp Quân, khẽ nói: "Đó là người đã đánh bại vị ở hệ Ngân Hà sao?"

Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy! Không chỉ có thế, cậu ta còn giết cả Thiên Đạo của Trung Thổ Thần Châu!"

Cô gái gật đầu: "Lợi hại!"

Người phụ nữ: "Sau lưng cậu ta cực kỳ không đơn giản, nhưng đến nay chúng ta vẫn chưa thể điều tra ra được thân thế và lai lịch của cậu ta".

Bà ta dừng lại một chút rồi lại nói: "Giết kẻ này sẽ có được ba đạo số mệnh đại đạo..."

Cô gái lắc đầu: "Nói cho cùng chuyện này là do nhà họ An không chịu thua, không liên quan gì đến vị Diệp công tử kia. Đừng nói là huynh ấy, dù là ta gặp phải chuyện này, ta cũng sẽ phản kháng. Không thể vì nhà họ An đặc biệt mà bênh vực bọn họ được!"

Người phụ nữ khẽ gật đầu, không nói gì.

Cô gái bỗng chau mày: "Điều khiến ta không ngờ là lần này thư viện lại ngang nhiên bênh vực nhà họ An và tộc Thiên Long!"

Người phụ nữ lắc đầu: "Bây giờ chuyện này đã trở nên rất phức tạp, thay vì nói là họ đang đối phó với vị Diệp công tử này, chi bằng nói phe thế gia và phe tông môn đang đối đầu với phe thư viện!"

Cô gái lắc đầu: "Thư viện đã mất đi sự công bằng rồi!"

Sắc mặt người phụ nữ khẽ thay đổi: "Tiểu chủ, không được bình phẩm thư viện!"

Cô gái nhìn chiếc tàu sao, xoè bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt người phụ nữ: "Đưa vật này cho huynh ấy!"

"Tàu vũ trụ!"

Người phụ nữ sững sờ, bà ta do dự rồi nói: "Có cần thiết phải làm vậy không?"

Cô gái khẽ gật đầu: "Huynh ấy vất vả quá, giúp được thì giúp một lần!"

Người phụ nữ vẫn còn hơi do dự!

Bà ta thấy không nên nhúng tay vào vũng bùn này làm gì!

Cô gái nhìn người phụ nữ, không nói gì.

Sắc mặt người phụ nữ khẽ thay đổi, bà ta biết, tiểu thư đang tức giận.

Bà ta không dám chậm trễ, lập tức hoá thành một đạo ánh sáng biến mất tại chỗ!

Phía xa, Diệp Quân nhíu mày, hắn quay người, một luồng kiếm thế phóng ra, một giây sau, một đạo ánh sáng phá vỡ kiếm thế ở gần đó.

Ánh sáng tản đi, một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi bước tới!

Diệp Quân nhìn bà ta với ánh mắt đầy sát ý!

Người phụ nữ bỗng nói: "Diệp công tử, ta không hề có ác ý!"

Nói rồi, bà ta xoè bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian từ từ bay tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn nó, trong đó là một chiếc tàu, to hơn chiếc tàu hắn đang đi ít nhất phải đến năm lần!

Tàu vũ trụ!

Diệp Quân hơi kinh ngạc, là tàu vũ trụ đấy!

Nếu có vật này, chậm nhất là mười ngày hắn sẽ tới được Thanh Châu, thậm chí còn có thể nhanh hơn!

Diệp Quân nhìn người phụ nữ, hơi khó hiểu: "Các hạ là ai?"

Người phụ nữ: "Đây là vật tiểu thư nhà ta tặng công tử, mong công tử có thể nhanh chóng tới Thanh Châu!"



Diệp Quân lấy làm lạ: "Tiểu thư nhà bà sao?"

Người phụ nữ gật đầu, bà ta nhìn sang bên phải, Diệp Quân nhìn theo. Cách đó mấy nghìn trượng có một cô gái đang lặng lẽ đứng đó, lúc nhìn rõ dung mạo của cô ấy, Diệp Quân bỗng sửng sốt!

Cô gái thật đẹp!

Cô gái này là người duy nhất có thể so sánh với Tiểu Ca về nhan sắc trong số những người mà hắn từng gặp.

Thấy Diệp Quân nhìn mình, cô gái hơi ngẩn người, hai tay cô ấy siết chặt, do dự một lát mới khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Nhưng có thể nhận ra, cô ấy hơi mất tự nhiên, hoặc có thể nói là hơi gượng.

Trên tàu sao, Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt mình: "Tiểu thư nhà bà là ai?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Diệp công tử, ta không thể nói cho cậu biết được, vì tiểu thư không cho phép!"

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: "Ta có thể nói chuyện với tiểu như nhà bà một chút không?"

Người phụ nữ lại lắc đầu: "Tiểu thư không giỏi xã giao, cũng không thích nói chuyện với người khác!"

Nói rồi, bà ta để lại nhẫn không gian: "Diệp công tử, bảo trọng!"

Nói xong, bà ta quay người rồi biến mất phía xa.

Trên tàu sao, Diệp Quân cau mày, cô gái này là ai?

Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi có quen không?"

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: "Ngươi tưởng ta là thần tiên à?"

Diệp Quân: "..."

Phía xa, người phụ nữ bước tới trước mặt cô gái, cô gái hơi trách móc: "Bà để nhẫn lại rồi đi là được mà! Bà nói với huynh ấy về ta làm gì?"

Người phụ nữ cười khổ: "Để lại rồi đi sao được?"

Cô gái khẽ lắc đầu: "Chúng ta đi thôi!"

Người phụ nữ: "Tiểu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Cô gái nhẹ giọng nói: "Tới tổng viện thư viện Quan Huyên! Ở đó có rất nhiều sách cổ, hơn nữa, nói không chừng có thể gặp được sư phụ nữa!"

Người phụ nữ cười nói: "Chắc Mộ viện chủ không có trong thư viện đâu!"

Cô gái mỉm cười: "Cứ thử vận may xem sao!"

Người phụ nữ như nghĩ đến điều gì đó, bỗng hỏi: "Tiểu chủ, chúng ta cứ tới như vậy, e rằng tổng viện ở vũ trụ Quan Huyên sẽ không cho chúng ta vào!"

Cô gái nhoẻn môi cười, bàn tay ngọc ngà xoè ra, trong tay xuất hiện một thanh kiếm: "Ta có kiếm Thiên Đạo sư phụ cho, bọn họ không dám ngăn ta đâu!"

Người phụ nữ cười nói: "Chắc chắn như vậy rồi!"

Hai người đi về phía xa.

Trên đường đi, người phụ nữ bỗng hỏi: "Tiểu chủ, cô giúp Diệp công tử là có lòng tốt, nhưng sao cô lại không để cho cậu ta biết ai đang giúp mình?"

Cô gái khẽ cười: "Làm việc tốt, không cần để lại tên!"

Người phụ nữ lắc đầu, trong lòng thầm than thở.

Tiểu chủ cái gì cũng tốt, chỉ là quá lương thiện.

Trong con đường võ đạo, điều này là đại kị.

Người phụ nữ quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, thở dài, lại mất một chiếc tàu vũ trụ rồi! Cái này cho đi không lấy về được nữa đâu!

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.