Chương trước
Chương sau


Dĩ nhiên hắn sẽ không đánh nhau ở khoảng cách gần với đối phương vào lúc này.

Đối phương cao hơn hắn tận tám cảnh giới.

Tám cảnh giới!

Nếu hắn không dùng kiếm Hành Đạo, dù cuối cùng có thể thắng thì chắc chắn cũng sẽ hao tổn sức mạnh.

Thế nên hắn quả quyết sử dụng kiếm Hành Đạo.

Diệp Quân đột nhiên đổi kiếm, lúc hoàn hồn lại, ông ta biến sắc, ngay khi Diệp Quân đổi kiếm, ông ta ngửi thấy mùi chết chóc.

Thế nhưng lúc này ông ta muốn lùi lại cũng đã muộn rồi.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang phá vỡ tia chớp, sau đó xoẹt qua giữa trán ông lão áo đen trước ánh mắt của mọi người.

Một dòng máu bắn ra từ sau gáy ông lão.

Một nhát kiếm giết chết cảnh giới Đăng Phong.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Lẽ nào Diệp Quân đang che giấu thực lực của mình?

Sau khi nhát kiếm giết chết ông lão, Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn Tịch Huyền trên tàu vũ trụ, khẽ cười nói: “Tịch Huyền cô nương, cảm ơn cô đã hộ tống ta suốt chặng đường. Phía trước đã là Thanh Châu rồi, nếu cô còn tiếp tục đi với ta nữa, cô sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, thế nên đến được đây thôi là tốt lắm rồi. Nếu chuyến này mà ta không chết, sau này sẽ báo đáp cô, chúng ta có duyên sẽ gặp lại”.

Vừa dứt lời hắn bỗng xoay người ngự kiếm bay lên, biến thành kiếm quang bay về phía Thanh Châu ở đằng xa.

Diệp Quân quyết định tự mình đi trên đoạn đường cuối cùng.

Một là không muốn liên lụy đến Tịch Huyền.

Hai là một mình ngự kiếm đi thì tốc độ sẽ nhanh hơn.

Mặc dù tiêu hao sức mạnh nhưng vẫn ổn, hắn có đan dược khôi phục thực lực, những viên đan dược này đủ cho hắn nhanh chóng đến Thanh Châu.

Lúc giết nhân viên chấp pháp đó hắn đã biết tiếp theo thư viện Quan Huyên sẽ điên cuồng trả thù mình.

Thế nên hắn phải nhanh chóng đến Thanh Châu.

Chuyến đi đến Thanh Châu này chỉ vì một công đạo.

Mà công đạo này chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian mới có thể làm chủ cho hắn.

Diệp Quân không phải là thần, hắn biết hắn không thể chống đối lại với cả thư viện Quan Huyên.

Một mình lật đổ thư viện sao?

Chuyện này không thiết thực.

Ngay lúc này Tịch Huyền bỗng xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Quân sửng sốt.



Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Ngươi sợ liên lụy đến ta hay là sợ ta dây dưa với ngươi?”

Diệp Quân vừa định nói gì đó, Tịch Huyền cười nói: “Chắc là cả hai nhỉ?”

Diệp Quân không nói gì.

Tịch Huyền bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ngươi sợ ta thích ngươi sao?”

Diệp Quân im lặng.

Tịch Huyền cười nói: “Lẽ nào ta không thể thích ngươi sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tịch Huyền cô nương, chuyến đi này rất nguy hiểm”.

Tịch Huyền nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Trả lời câu hỏi của ta”.

Diệp Quân lặng thinh không nói.

Tịch Huyền khẽ cười: “Khó trả lời lắm à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tịch Huyền cô nương, ta không muốn thấy cô gặp nguy hiểm”, Tịch Huyền lại tiến hai bước đến trước, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Câu hỏi của ta là ta không thể thích ngươi sao?”

Cô ấy biết có vài lời không nói lúc này thì có lẽ cũng không còn cơ hội để nói nữa.

Diệp Quân không nói gì.

Tịch Huyền hơi cúi đầu xuống, khẽ nói: “Ngươi có thể thích ta không? Nếu ngươi thích ta, ta có thể cho ngươi những thứ tốt nhất thiên hạ”.

Tốt nhất thiên hạ!

Im lặng một lúc, Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo trong tay khẽ nói: “Có một cô gái đã chết vì cứu ta, thân chết hồn tiêu tàn, nếu ta dùng cả mạng sống này để nói lời yêu với những người phụ nữ khác, ta nghĩ cô ấy sẽ rất đau lòng”.

Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay đi, thoáng chốc đã biến mất ở đằng xa.

Tịch Huyền đứng đó nhìn kiếm quang càng lúc càng xa kia, cô ấy khẽ cười, một lúc sau nước mắt lại chảy xuống: “Rõ ràng nên tức giận mới phải, ta nên hận ngươi mới phải nhưng tại sao ta lại ngày càng thích ngươi chứ…”



Sắc mặt những người núp trong tối đều vô cùng khó coi.

Đầu tiên Diệp Quân giết Thiên Đạo, bây giờ lại giết nhân viên chấp pháp, chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ không bỏ qua chuyện này.

Một Chấp Pháp Vệ trong đó bỗng lấy một lá bùa truyền âm rồi siết chặt trong tay…

Diệp Quân ngự kiếm trong tinh không.

Trong khoảng thời gian này, trong lúc nói chuyện với Tịch Huyền, hắn đã quen thuộc với đường đến Thanh Châu nên hắn đã biết nên đi đường nào.

Lúc này Diệp Quân tăng tốc độ của mình lên đến mức cao nhất.

Đúng lúc này thời không trước mặt hắn bỗng nứt toác, sau đó một ông lão chậm rãi bước ra.

Diệp Quân dừng lại, ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, xin dừng chân”.

Diệp Quân nhìn ông lão: “Ông là ai?”



Ông lão: “Ta là người bảo vệ của tinh vực Thanh Châu”.

Người bảo vệ!

Diệp Quân lặng thinh, hắn biết mỗi tinh vực đều có một người bảo vệ.

Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Diệp công tử, ta biết mục đích ngươi đến Thanh Châu là gì, cũng biết chuyện giữa ngươi và nhà họ An, biết cả việc ngươi bị đối xử không công bằng. Công tâm mà nói, ta không muốn tham dự vào chuyện này nhưng hiện giờ thư viện có lệnh bắt giữ ngươi, thế nên ta không thể cho ngươi vào Thanh Châu”.

Diệp Quân cầm kiếm chậm rãi bước đến chỗ ông lão: “Ta đến đây là vì muốn gặp Kiếm Chủ Nhân Gian, nếu thư viện là công bằng thì cần gì phải sợ ta đến gặp Kiếm Chủ Nhân Gian?”

Ông lão lắc đầu: “Ngươi không nên giết Thiên Đạo, càng không nên giết nhân viên chấp pháp, ngươi làm thế tức là đang khiêu khích kỷ luật và uy nghiêm của thư viện”.

Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Hôm đó Thiên Đạo xuất hiện muốn giết ta, tại sao ta phải buông tay để hắn giết ta? Cho tới nay người đời đều chỉ biết Diệp Quân ta giết Thiên Đạo và nhân viên chấp pháp, nhưng có ai từng nhớ tới những gì nhà họ An và tộc Thiên Long cổ viễn làm với ta không?”

Nói rồi hắn lắc đầu khẽ cười: “Ta hiểu, ta hiểu rất rõ, Diệp Quân ta không quyền không thế, không có lai lịch, không có chỗ dựa, những người nắm quyền trong thư viện tất nhiên sẽ không đắc tội với nhà họ An gia chỉ vì ta. Nhất là thời điểm hiện nay, ta còn bị cuốn vào tranh chấp giữa các thế lực lớn trong thư viện, thế nên họ càng không thể để ta sống”.

Ông lão im lặng.

Diệp Quân nói tiếp: “Từ đầu đến cuối, ngoài Diệp chủ tịch ra, còn ai ở trong thư viện quan tâm đến đúng sai? Không có! Không một ai cả! Thư viện luôn tỏ vẻ kiêu căng, cao thượng, trong lòng họ, đúng sai không còn quan trọng nữa, họ chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, lợi ích của tông môn, lợi ích của gia tộc mình thôi”.

Hắn cười nói: “Nếu thư viện có công bằng thật sự thì cần gì ngăn cản ta đến tìm Kiếm Chủ Nhân Gian? Chúng đang sợ điều gì?”

Ông lão thấp giọng thở dài: “Diệp công tử, ta chỉ là một người làm công, ta không hiểu và cũng không thể hiểu những gì ngươi nói, xin lượng thứ”.

Diệp Quân nhìn ông lão: “Tiền bối, thấy ông nói thế chắc cũng không phải là người xấu, ông tránh ra, ta không muốn giết ông”.

Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Tùy ý đánh một chiêu làm ra vẻ một chút được chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nói rồi hắn bỗng biến mất.

Ông lão cũng biến mất theo.

Vèo!

Không trung bỗng vang lên một tiếng nổ, sau đó ông lão liên tục lùi về sau.

Còn Diệp Quân biến thành kiếm quang biến mất ở bên dưới.

Ông lão đứng đó nhìn kiếm quang ở bên dưới, thấp giọng thở dài, thầm nói đáng tiếc.



Núi Thương Lan.

Bây giờ núi Thương Lan là một ngọn núi lớn nổi tiếng nhất ở Thanh Châu, vì thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu được thành lập ở đây.

Quan trọng nhất là trước đó Kiếm Chủ Nhân Gian từng học ở đây.

Nơi này là thánh địa trong lòng rất nhiều người Thanh Châu.

Hiện nay có nhiều học viên không biết thư viện ban đầu của nơi này không gọi là thư viện Quan Huyên mà là học viện Thương Lan.

Tất nhiên đó đã là chuyện của rất lâu trước đây rồi.

Có lẽ, cậu thanh niên cõng em gái đến đây xin tị nạn lúc đó cũng không ngờ rằng có một ngày con cháu của mình cũng sẽ đến đây, hơn nữa còn đến bằng cách này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.