🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoàng thượng ngừng tiết triều cũng là lúc trời chập tối.

Thái giám Phó Hôn đi vào, trên tay cầm gậy bạc có tua rua lông vũ ở đầu gậy, đi đến, nhỏ nhẹ: "Hoàng thượng, Thái hậu có báo, sau khi hoàng thượng tiết triều, đến gặp Thái hậu có chuyện cần thương lượng."

Hoàng thượng giấu nhẹm sự mệt mỏi trong cơ thể, vội vã bước đi.

Thái giám liền kéo lại: "Thưa hoàng thượng, người cần phải lật thẻ của các nương nương để thị tẩm ạ!"

Hoàng thượng trầm giọng: "Đến chỗ Nguyên Hoàng Tần đi!"

Thái giám răm rắp nghe theo, chỉ biết cúi đầu dạ ran, chuẩn bị truyền tin đến Vĩnh Hoà Cung.

Hoàng thượng đến Từ Ninh Cung, Thái hậu đang chờ sẵn: "Con ngồi xuống đi!"

Hoàng thượng vừa ngồi, vừa hớt hải hỏi thăm: "Lâu rồi không đến thăm Hoàng ngạch nương, thấy người vẫn khoẻ như vậy, con cảm thấy rất yên tâm!"

Thái hậu cười phá lên đầy tự nhiên, nói: "Không khoẻ làm sao được, phải sống đê các con toàn tâm toàn ý phụng dưỡng chứ! Hôm nay Nghi Quý Phi có chút lễ nghĩa, biếu tặng cho ai gia một cặp vòng vàng vô cùng quý giá!"

Hoàng thượng một tia ngờ vực: "Vậy sao? Có lẽ là cống phẩm của huynh trưởng nàng ấy giành được từ Lang Nam Bạch Đan Quốc sau trận chiến của hai năm về trước!"

Thái hậu cũng vài phần hoà khí, tường thuật lại câu chuyện năm xưa: "Nhớ năm đó, Thuận Nghiêng Ô Tấn Hạch Nghêu dũng trí song toàn, đem ba mươi vạn quân chia làm bộ binh và thủy binh tiến đánh vào Cổ Trạch Thành, bắt sống tướng lĩnh Thành Hãn. Vì gianh sơn xã tắc, nhân dân mới đem tặng cặp vòng xích hoa biếu cho Hạch Nghêu tướng. Với niềm thương cảm, hắn đã chạnh lòng không tiến sâu vào nội bộ tàn sát ngoại tộc!"

Hoàng thượng hân hoan, cộng thêm phần cảm kích: "Cũng vì nghĩa tử cao đẹp, Đại An ta được tuyên dương là nhân quốc, xem trọng tiên đế khoan dung độ lượng! Hắn ta cũng được phong Tể tướng võ công!"

Thái hậu lựa lời khuyên nhủ: "Cống phẩm mà Hạch Nghêu thừa hưởng, cũng là món quà vô giá. Vì yêu thương muội muội ruột mà trao tặng, cô ta lại biếu cho ai gia để chứng tỏ tấm lòng hiếu thảo, rất đáng khen! Ta nghĩ con nên tặng cho cô ta một món quà ý nghĩa, thể hiện tình cảm mặn nồng, cũng coi như lấy lòng Thuận Nghiêng Ô Tấn thị ở tiền triều Đại An!"

Mặt hoàng thượng lộ rõ cảm xúc chênh vênh, ngập ngừng đáp lại: "Con không biết lựa quà, nhờ một tay Hoàng ngạch nương chọn lựa!"

Thái hậu đắc ý,"Ừm!" lên một tiếng, đăm chiêu xa xăm nhìn, rồi một tia sáng kiến loé lên, bà ôn tồn nói: "Đối với một người phụ nữ, lại còn là phi tần của Hoàng đế, thì việc cài trâm vốn dĩ là thiết yếu. Không biết tặng trâm có được hay không?". ngôn tình ngược

Hoàng thượng đồng tình, nói: "Hoàng ngạch nương đã căn dặn, con không thể không nghe theo!"

Thái hậu lựa lời răn bảo: "Ai gia nghĩ rằng, con nên cho người chế tác một cây trâm độc nhất vô nhị, rồi tặng cho nàng ta! Còn nữa, Thuận Nghiêng Ô Tấn thị có công với đồng bào, con không sợ sau này có chuyện gù hay sao?"

Hoàng thượng biến sắc, trầm tư trả lời: "Con đã hiểu lời dạy của hoàng ngạch nương!"

Thái hậu thoả lòng, vui vẻ uống một ngụm trà thảo mộc.

"Ta biết con là thiên tử, luôn luôn mong ngóng thê tử của mình sinh được nhiều con, nhất là nhiều a ca để có người xứng đáng kế thừa ngôi vị của mai sau! Nhưng con hãy nhớ lấy, những gì không được, bắt buộc không bao giờ hoàn toàn thuộc về bản thân mình!"

Hoàng thượng thở dài: "Con đã biết rồi! Nhưng dù sao nàng ấy cũng có chút thiệt thòi!"

Thái hậu cười tự mãn: "Vậy con chỉ cần sủng ái cô ta hơn các phi tần khác là được! Vừa bù đắp cho cô ta, vừa dễ che đậy việc đáng lí ra không nên tiết lộ!"

Hoàng thượng đứng dậy, vươn vai hít thở, lấy lại tinh thần, cúi người tạm biệt: "Nếu hoàng ngạch nương không còn vấn đề nào nữa, con xin cáo lui!"

Thái hậu nâng niu chén trà, cúi mặt xuống đáp: "Ừm! Con về cẩn thận đó!"

Hôm sau, trời bắt đầu kéo màu xám nhạt. Mặt trời không còn chiếu nắng ấm, bầu trời u uất nặng trĩu làm không gian như chùn xuống. Gió mạnh thổi lồng lộng, làm ngả nghiêng đám cây thân mềm mọc cao trong Ngự Hoa Viên, nhưng được cái làm hương hoa lan toả khắp nơi, tinh thần cũng cảm thấy sảng khoái.

Hoa cúc đang tưng bừng sắc vàng lộng lẫy giữa thu, có lẽ còn nhiều loài hoa khác nữa, nhưng chăc cũng dăm ba bữa nữa sang đông sẽ tàn lụy nhanh chóng, xác xơ như đám cỏ úa tàn ngày ngày bị dòng người qua lại dẫm đạp.

Nhưng có lẽ không thể nào bỏ ngoài mắt cái màu đỏ rực tràn trề sức sống tươi trẻ của lá phong đỏ. Cái màu đỏ tươi rói đến loá cả mắt, lại xen lẫn rậm rạp giữa ánh cam và vàng đậm, như ngọn lửa mạnh mẽ bập bùng trong môi trường bị trói buộc, khao khát cuộc sống tự do.

Cái màu nhiệt huyết ấy phần nào xua tan cái chú ý về một mùa đông đang đến gần, sưởi ấm cái se lạnh đang tràn về một cách âm thầm lặng lẽ.

Hôm nay lục cung khắp nơi đến thỉnh an Hoàng hậu. Ngày qua ngày, lúc sáng đến trưa luôn tồn tại khoảng thời gian tẻ nhạt này.

"Các muội hôm nay quả thật rất xinh đẹp! Cài trâm, thoa phấn, áo quần lộng lẫy, đẹp hơn bội phần lúc còn ở phủ thân vương!"

Lệ Hằng tỏ vẻ đắc chí: "Vậy là hoàng hậu nương nương không biết, thần thiếp xưa nay vẫn trang hoàng nhiều trang sức quý giá bên mình! Làm gì có chuyện ăn mặc đơn giản, một bước lên mây như mọi người chứ!"

Hoàng hậu cười nhẹ, liếc nhìn đầy phán xét: "Cũng phải, trong cả hậu cung này, chỉ có mỗi một mình muội muội hào phóng tặng cho Thái hậu một cặp vòng tay trước nay có một hiếm thấy! Bổn cung và các phi tần khác vô cùng ngưỡng mộ!"

Hàn Thủy lúc này lên tiếng: "Tặng quà hiếu thảo gì chứ? Rõ ràng là tìm cách lấy lòng! Thần thiếp không thích múa rìu qua mắt thợ như vậy, đem cả thứ được coi là gia tài của mình lên thì được gì chứ? Chiếm trọn sủng ái? Hay là đem Thuận Nghiêng Ô Tấn thị lọt vào mắt xanh của Thái hậu đây?"

Lệ Hằng đơ cả hàm, tức giận đứng dậy đập mạnh vào thành ghế, nhanh trí bật lại: "Độc phụ, ngươi dám buông lời cay nghiệt miệt thị bổn cung?"

Hoàng hậu lớn tiếng: "Hỗn xược! Trên cả muội còn tại vị Hoàng hậu là ta đây, không biết tôn ti trật tự là gì sao?

Lệ Hằng dữ tợn liếc nhìn Nguyên Hoàng Tần, cái nhìn sắc như dao găm thấu cả tâm can. Kẻ nào yếu đuối đối diện cũng cơ hồ chết đứng, tim nhảy khỏi lồng ngực.

Hàn Thủy cười lạnh: "Cay nghiệt thì cay nghiệt, ai biết đâu là sự thật?"

Lệ Hằng quát tháo: "Cô còn dám nói nữa, đừng trách bổn cung không nể tình cô được hoàng thượng sủng ái mà tống vào Đại Hình Ty Lao!"

Hàn Thủy vẫn bình tĩnh cuời, như châm chọc cái sự tức giận của Lệ Hằng: "Ô hô, giỡn thôi mà, Nghi Quý Phi cần gì phải nghiêm trọng hoá vấn đề lên như vậy?"

Hoàng hậu lúc này dùng hết thanh âm, quát lên thô bạo, thanh quản căng lên như muốn xé toạt ra: "Các muội có thôi ngay không? Thân là phi tần lại đi đấu đá lẫn nhau làm trò cười như vậy, chẳng khác nào dân đen ngoài chợ cãi vã chuyện con cá miếng rau! Đây là buổi thỉnh an hay là buổi bóc mẻ, móc họng lẫn nhau, loạn lên như thế? Hoàng thượng đã một lòng căn dặn các muội phải biết hoà thuận, yêu thương nhau, vậy mà hãy nhìn xem các muội bây giờ như thế nào, có xứng đáng với một lòng tin cậy của hoàng thượng hay không? Chưa kể đến, các muội có vẻ rất thích làm cho lớn chuyện lên, một lòng mong muốn hậu cung không một ngày yên ổn! Giữ được một ngày yên tĩnh bộ khó lắm hay sao? Nếu như các muội còn cố tình tái phạm, bổn cung sẽ tuyệt đối nhất định không bỏ qua! Nghe rõ chưa?"

Các nương nương rát mặt, cúi đầu không đáp. Ai nấy run như giẽ, co ro ngồi yên trên ghế không dám hé răng nửa lời.

Hoàng hậu biết bản thân đã nóng nảy quá độ, cũng xiêu lòng răn bảo: "Bổn cung lúc nãy đã nóng nảy vô cùng, nếu có buông lời nặng nề, mong các muội không để bụng mà bỏ qua cho!"

Các nương nương đứng dậy, hạ thấp người xuống, yểu điệu nhẹ nhàng, miệng chúm chím nụ hoa: "Chúng thần thiếp mắt thấy tai nghe, lỗi không phải do hoàng hậu nương nương!"

Hoàng hậu chớp mắt, dường như đang sung sướng trước quyền hành lớn lao bây giờ. Nói một là một, hai là hai, nữ nhân trong hậu cung buộc phải nghe theo.

Nhưng vẫn có những người chống đối lại, nàng ta không xử lí thẳng thắn vì bọn họ thân thiết với Thục Đoan Hoàng Quý Phi, dĩ nhiên có chỗ đứng trong lòng hoàng thượng.

Vì vậy chỉ cần ngấm ngầm hạ bệ, tìm cách hủy hoại bọn chúng một cách âm thầm lặng lẽ, khó có ai nhận biết được.

Hoàng hậu đưa tay xoa xoa vùng thái dương, mệt mỏi nói: "Mắy bữa nay bổn cung không gặp được hoàng thượng, trong lòng có chút nhớ nhung! Nghe nói hoàng thượng đêm nào cũng đến chỗ của Nguyên Hoàng Tần, không biết có đúng như vậy hay không?"

Nguyên Hoàng Tần gác nỗi bất an sang một bên, chỉ kính cẩn nói: "Dạ phải, thưa hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng đêm nào cũng ở bên cạnh thần thiếp!"

Hoàng hậu lại cười sâu xa, đáy mắt vô tận khó đoán được nội tâm như thế nào. Nàng khẽ vuốt những cọng tóc mai trên trán, nói: "Muội muội xinh đẹp diễm lệ như vậy, hoàng thượng say mê đắm đuối là phải!"

Nguyên Hoàng Tần thừa cơ nói luôn: "Đêm nào thị tẩm thần thiếp, hoàng thượng cũng nói long ấn của tiên đế rất đẹp, nhưng lại nói thần thiếp còn xinh đẹp hơn nhiều! Thần thiếp quả thật chưa bao giờ nhìn thấy long ấn của tiên đế, nhưng hoàng thượng nói vậy khiến thần thiếp vô cùng vui vẻ!"

Hoàng hậu cười: "Vui vẻ cũng tốt, vui vẻ cũng tốt... Chỉ mong muội sớm ngày hạ sinh được một a ca sau khi hoàng thượng đăng cơ, hoàng thượng sẽ càng sủng ái muội hơn nữa!"

Nguyên Hoàng Tần nhu thuận lĩnh ý: "Dạ, thần thiếp dĩ nhiên sẽ cố gắng hết sức!"

Thời gian đã qua một canh rồi, cũng đã gần đến giờ ngọ. Hoàng hậu Dung Hoa kết thúc buổi thỉnh an.

"Được rồi! Các muội cứ lui về cung của mình đi! Thận Hoàng Tần và Dung Tần ở lại!"

Bảo Trúc lo lắng nhìn Hoàng Diệp, tay siết chặt lại, miệng ấp úng không nói nên lời.

Hoàng Diệp âu yếm nhìn lại nàng, mỉm cười rằng hãy yên tâm đi, không có gì đáng lo ngại cả. Nàng ta tiêu cực quá rồi...

Các nương nương khom người hành lễ, đồng thanh vang lên giọng ngọt ngào như mật ong: "Thần thiếp cáo lui!"

Đợi cho không khí xôn xao bắt đầu dịu đi hẳn, Dung Tần mới bèn ngỏ lời hỏi han: "Hoàng hậu nương nương cho gọi thần thiếp ở lại có chuyện gì sao?"

Hoàng hậu không một tia cảm,rõ ràng khác hoàn toàn dáng vẻ từ mẫu ban nãy. Nàng đăm đăm ánh mắt băng giá, ngồi thẳng lưng dõng dạc:

"Bổn cung cho các muội ở lại Trường Xuân Cung đương nhiên có chuyện cần nói! Chả là hôm trước thỉnh an Thái hậu, các muội hỗn láo với bổn cung! Bổn cung không muốn trách phạt trước tất cả mọi người, chỉ cần hai muội ngồi lại, chịu nhận lỗi về mình, bổn cung sẽ không làm lớn chuyện và đến tai của hoàng thượng!"

Hoàng Diệp và Dung Tần Quyên Cơ nhìn nhau, bất chợt không dám đi ngược lại.

Hai người đứng dậy, chỉnh tề y phục, quỳ xuống dưới đất bái lại: "Xin hoàng hậu nương nương tha tội! Thần thiếp hồ đồ, bây giờ đã biết lỗi!"

Hoàng hậu chăm chú nhìn cả hai nàng trong chốc lát, rồi khôi phục lại thần thái đoan nhã hiền huệ, dịu dàng nói: "Được rồi. Ta cũng chỉ nhắc nhở các muội như vậy thôi, sự tình chắc cũng chưa đến tận mức ấy."

Nàng ta có chút khoa trương: "Cuối cùng thì bổn cung cũng là hoàng hậu, là chính thê kết tóc cùng hoàng thượng. Nếu như các muội biết cái gì là an phận thủ thường, ta cũng không gây khó dễ cho các muội. Chỉ có điều sau này, bất kể là do ai khơi màu, nhắc đến Ba Lâm Cơ Hoàng thị, bổn cung tuyệt đối sẽ không để yên cho hai muội đâu!"

Hoàng Diệp nghe vậy, dù sao cũng tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn biết tạ ơn: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương luôn đối xử công bằng và minh bạch với chúng thần thiếp, người chúng thần thiếp dựa dẫm, xem như tỷ tỷ ruột cũng chỉ có thể là Hoàng hậu nương nương!"

Hoàng hậu thở dài, tâm lặng như mặt nước biếc giữa thu: "Tốt! Bổn cung cũng không phải người đa đoan, khó tính! Các muội cứ về cung của mình, ngẫm nghĩ lại kĩ càng đi!"

Hoàng Diệp và Quyên Cơ dập đầu, rồi đứng dậy hành lễ cẩn trọng: "Thần thiếp cáo lui!"

Trời đã kéo vần vũ đến, tựa như tai hoạ giáng xuống nặng nề mang theo nỗi buồn đau và uất ức vô tận. Hoàng Diệp và Quyên Cơ vừa đi vừa thở dốc, cổ họng như bị ứ nghẹn lại, không thể nói, không thể nuốt vào trong hoặc đào thải ra bên ngoài.

Lấy lại được bình tĩnh, Quyên Cơ liền lên tiếng: "Thận Hoàng Tần nương nương, người có thấy Hoàng hậu kiêu căng hay không?"

Hoàng Diệp đi không vững, lòng như sóng lớn đánh mạnh dồn dập. Nàng cố gắng giữ bản thân không bị dao động, nhưng sóng lớn ào ạt sao lặng lẽ như mặt nước giữa thu?

"Ta cũng không biết nói như thế nào. Nếu khen thì dối lòng, chê thì bị cho là phạm thượng! Xung quanh rất nhiều tai mắt, cẩn trọng từng li từng tí sẽ tốt hơn!"

Quyên Cơ thầm thì: "Nương nương nói phải! Không biết chừng có kẻ đang âm thầm, lén lút theo sau đuôi chúng ta! Có gì cứ nghĩ trong đầu, còn không tìm nơi kín đáo dễ bề nói chuyện!"

Hoàng Diệp đã về đến Chung Phúc Cung với tâm trạng hỗn loạn vô cùng.

Bên trong điện đã có bóng dáng quen thuộc của ai đó ngồi chờ sẵn, hóa ra là tỷ tỷ Hiền Phi Bảo Trúc. Nàng ta nhu mì tỉa vài cây hoa để cắm vào lọ trang trí, nhằm quên đi cái nhàn rỗi hiện tại và cái chậm chạp của thời gian trôi qua.

Hoàng Diệp nhẹ nhàng lại gần: "Tỷ tỷ! Sau tỷ lại ở đây?"

Bảo Trúc theo phản xạ quay đầu lại, tua rua trên điểm thúy va vào nhau loạt xoạt. Nàng tỉ mỉ hỏi thăm, thanh âm dịu ngọt như tiếng suối chảy róc rách trong thảo nguyên xanh rì, uyển chuyển như cánh hồng nhung gọi mời trong gió thổi mơn man: "Hoàng hậu nương nương có hành xử thiếu đúng đắn với muội không? Sao muội ở lại lâu như vậy?"

Hoàng Diệp từ tốn kể lại, chú ý gương mặt biến sắc của tỷ tỷ mà buồn cười. Bảo Trúc không yên lòng, cố tình gặng hỏi: "Hoàng hậu nương nương có thật là không làm gì muội không? Nếu như Hoàng hậu vượt quá chừng mực thì phải làm sao chứ?"

Hoàng Diệp vỗ trán, cười: "Tỷ tỷ yên tâm, hoàng hậu nương nương làm gì được muội. Nếu bậc mẫu nghi thiên hạ hành xử quá chừng mực cho phép, thì muội sẽ cho cô ta biết, thế nào là phạm vi trong chừng mực!"

Hoàng Diệp ngừng một nhịp, lại vui vẻ nói tiếp, với giọng điệu cợt nhả: "Người ta là quốc mẫu Đại An, đương nhiên phải luôn luôn hành sự cẩn trọng, lấy đâu ra quá mực, lấy đâu ra sai sót? Tỷ tỷ cứ yên tâm, dù sao ngôi vị đó cũng không xứng đáng thuộc về Dung Hoa. Chỉ có Ý Lan tỷ mới xứng đáng là nguyên phối chính thống của Hoàng đế Minh Trực!"

Bảo Trúc ngả người ra sau, tựa vào gối bông, nói: "Muội nói một mạch dễ ăn quá nhỉ? Thời thế bây giờ đã khác xưa rồi! Nếu như để Hoàng hậu nương nương nghe thấy thì tai bay vạ gió đấy!"

Hoàng Diệp cũng gật đầu chấp nhận. Chỉ là bản thân cảm thấy không phục, lại càng ngẩn ngơ tiếc nuối cho số phận bạc bẽo của Thục Đoan Hoàng Quý Phi.

Nếu như lúc đó nàng ta không bị băng huyết mà băng thệ, thì bây giờ đã ngồi chễm chệ trên phụng vị, là một vạn phụng chi vương, người người tôn kính.

Bảo Trúc cầm lấy tay của Hoàng Diệp, ánh mắt buồn bã.

"Không biết bây giờ Đại a ca đã như thế nào nữa. Hoàng thượng đã chiếu cáo thiên hạ, ban cho cái tên Thiên Hoàng, nhập tự Vinh Thân vương!"

Hoàng Diệp mừng thầm, nhưng vẫn hỏi tỷ tỷ: "Vậy tỷ sợ gì nữa? Nếu muốn thăm đứa trẻ, cứ đến hậu điện Từ Ninh Cung, sẽ thấy."

Bảo Trúc rụt rè e ngại: "Nhưng muội cũng biết ta không bao giờ dám làm như vậy mà! Chưa kể lại phải đơn độc đối diện với Thái hậu nữa. Nếu như có cách khiến đứa trẻ được người nào đó đưa đến thì..."

Hoàng Diệp cười nhếch mép: "Tỷ tỷ quả rất ngây thơ. Làm gì có ai rảnh rỗi tự đem đứa trẻ đến Dực Triết Cung rồi lặn lội đem về lại Từ Ninh Cung chứ? Nếu như có lòng, ắt sẽ tự đi ngay."

Bảo Trúc lắc đầu thú nhận: "Dù có chết ta cũng không dám bước nửa bước qua Từ Ninh Cung một mình. Hay là muội đi chung với ta được không?"

Hoàng Diệp rút tay lại, tỏ vẻ thái độ: "Hiền Phi nương nương, thần thiếp không có thời gian rảnh!"

Bảo Trúc cả kinh mở to hai mắt: "Ơ hay, hôm nay muội còn dám khước từ ta nữa à? Có tin ta sẽ không làm bánh cho muội ăn nữa không?"

Hoàng Diệp rụng rời, hồn bay phách lạc, nói: "Được, được! Tỷ muốn sao muội cũng sẽ đồng ý nghe theo! Vậy chừng nào chúng ta đi thăm Đại a ca đây!"

Bảo Trúc như mở cờ trong bụng, nói: "Ngày mai sau khi thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu nương nương xong, chúng ta sẽ vòng sang hậu điện."

Hoàng Diệp uống một ngụm trà, liền nhăn mặt gọi Nhân Tâm đến.

"Nhân Tâm, ngươi đi pha cho bổn cung và Hiền Phi một ấm trà mới, nhớ bỏ thêm cam thảo và táo đỏ vào cho có hương vị."

Nhân Tâm đưa hai tay cung kính nhận lấy ấm trà rồi lui xuống.

Hoàng Diệp lại quay sang Bảo Trúc: "Tỷ tỷ, mấy đêm nay hoàng thượng lạnh nhạt với cả hậu cung, không thị tẩm ai ngoài Nguyên Hoàng Tần ở Hàm Khang Cung cả!"

Bảo Trúc trượt dài trong nghenk ngào: "Tỷ biết! Số của tỷ, muội và những người khác không may mắn được phu quân sủng ái..."

Hoàng Diệp siết chặt tay tỷ tỷ, âu yếm: "Tỷ đừng buồn, rồi hoàng thượng cũng sẽ chú ý đến tỷ mà thôi! Còn nữa, đêm nằm lạnh giá, tỷ có cô đơn thì qua với muội. Vừa ấn vừa dễ trò chuyện, như ngày bé nữa, hay ta sẽ được ngủ chung với nhau."

Bảo Trúc phì cười: "Phải! Ngày bé ta và muội ngủ cùng nhau. Muội gặp ác mộng tiện chân đá ta văng ra đất, ta đây vẫn chưa quên đâu đó nha!"

Hoàng Diệp ngượng ngùng, lấy khăn tay che đi nụ cười tươi duyên dáng: "Tỷ này, cứ thích nói lại chuyện cũ đáng xấu hổ."

Bảo Trúc chỉnh nhẹ điểm thúy: "Ai bảo muội khơi màu trước làm gì? Nhưng nếu buồn chán quá ta sẽ qua ngủ với muội. Trời cũng sắp sang đông, tuyết sẽ rơi nên vô cùng khắc nghiệt."

Hoàng Diệp lại nói: "Vậy tỷ tỷ qua ở luôn với muội đi!"

Bảo Trúc giật mình: "Hồ đồ! Ta qua ở luôn với muội, Dực Triết Cung thành vô chủ à?"

Hoàng Diệp nũng nịu: "Dù gì cũng còn giai nhân ra vào như nước, tỷ cần gì làm quá vậy chứ. Bằng không muội qua ở luôn với tỷ, Chung Phúc Cung có vô chủ cũng chẳng sao."

Nhân Tâm đem lên ấm trà mới nghi ngút khói, toả hương an thần dịu nhẹ, không quá nồng. Vị trà đậm đà, lại có vị ngọt ngon của cam thảo và táo đỏ. Màu sắc cũng bắt mắt hơn, không đơn thuần là một màu vàng đậm.

Thời gian trôi qua... Trời đã nổi lên giông lớn. Tia sét đánh ầm xuống xé toạt màn vải xám đen che phủ trên trời, chớp nhoáng hào phóng nhưng lại khiến người sợ hãi.

Cái lạnh kéo đến nhanh quá, Hoàng Diệp và Bảo Trúc nhanh chóng cho người đốt than lên sưởi ấm.

Cơn mưa mùa cuối thu quả là mang đến một cảm giác gì đó khó tả, lại chất chồng cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến động lòng người. Sắc thu mới vẫn vương lại trên cánh hoa đa sắc ở Ngự Hoa Viên, vậy mà trận mưa đổ xuống cơ hồ cuốn trôi đi tất cả.

Vài ngày nữa thôi, tuyết sẽ rơi xuống trắng xoá, có thể cùng nhau nặn người tuyết được rồi.

Hoàng Diệp lấy trong tủ gỗ ra hai tấm áo len làm từ lông cừu, nàng một cái, Bảo Trúc một cái.

"Tỷ tỷ, tỷ mặc đi cho ấm người. Trời khá lạnh, cẩn thận bị thương hàn."

Bảo Trúc nhận lấy, chiếc áo lan toả hơi ấm trên tay, mềm mại như lông, mặc vào rất ấm.

"Tỷ thấy có đẹp không?"

Hoàng Diệp nhu mì trả lời: "Đẹp lắm! Rất đẹp!"

Chiếc áo được thêu dệt tỉ mỉ, màu sắc trầm ấm không quá sặc sỡ, ngược lại rất tô dáng, vẻ đẹp quý phái, sang trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.