Thái hậu đang nằm trên giường, nhưng không thể ngủ được. Nàng cứ mở mắt đau đáu nhìn lên trần nhà được điêu khắc tỉ mỉ, nghĩ ngợi hồi lâu.
Chốc chốc nàng ta lại trở mình qua lại, thở dài chán nản.
Hiện tại, mặc dù đã giải quyết xong vấn đề về Thuận Nghiêng Ô Tấn thị, lại có cảm giác địa vị Hoàng hậu của Phong Lãng Hương Trị thị bị lung lay, nếu như Trắc phúc tấn còn lại có cơ hội, chắc chắn sẽ mưu tâm lật đổ, ảnh hưởng đến ngôi vị Thái hậu này.
Nàng biết rõ, nếu như kế hậu không có con cái và mẫu tộc không cao quý, sẽ không danh chính ngôn thuận làm quốc mẫu Đại An. Bảo Trúc đã có mẫu tộc to lớn làm hậu phương vững chắc, chỉ cần chặn đứng việc thiên chức của nàng, sẽ là điều đúng đắn.
Mất một trong hai, sẽ không bao giờ trèo lên được phụng vị, dưới một người trên vạn người.
Nàng bỗng bật dậy, an nhiên nói với nô tỳ: "Hoà Nhiên, sửa soạn đẹp đẽ cho ai gia. Ai gia cần phải đến thăm Đại a ca một chút."
"Dạ." - Tỳ nữ nói, trên tay cầm một chiếc lược ngà.
Hoả Nhiên chải nhẹ mái tóc của Thái hậu, tưởng chừng từng sợi tóc bạc như đẫm sương mai, hiện lên rõ rệt.
Thái hậu nói: "Ai gia hình như càng ngày càng có nhiều tóc bạc, ai gia đã già lắm rồi."
Hòa Nhiên run người, nói: "Thái hậu trẻ mãi không già, tuổi xuân vời vợi..."
Thái hậu cười: "Lại khéo lời làm cho ta vui rồi!"
Bảo Trúc và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-hoang-diep-truyen/2530226/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.