“Viên Minh viên”. Lăng Nhã đọc khẽ ba chữ này trong miệng, dưới mép tấm bảng có một dòng chữ nhỏ, ‘Khang Hi ngự ấn’, thì ra, tấm bảng này là do chính tay Khang Hi viết.
“Hôm nay, trong lễ phong Vương, Hoàng A mã đã ban hoa viên này cho ta, ‘Viên Minh viên’, ba chữ này là do Hoàng A mã đích thân ngự bút, mà ‘Viên Minh’ cũng là pháp hiệu của ta.” Sau chuyến đi săn lần đó, tuy Dận Chân không phải hoàn toàn giác ngộ, nhưng lòng cũng đã hướng Phật nhiều hơn. Hắn tìm tới Khang Hi, thành tâm muốn xin một pháp hiệu, Khang Hi đã đích thân phong hắn là ‘Quán đỉnh phổ tuệ quảng từ đại quốc sư’, hiệu là ‘Viên Minh’.
Sau đó, Dận Chân với pháp hiệu ‘Viên Minh cư sĩ’, được ban hoa viên, Khang Hi dựa vào pháp hiệu này mà đặt tên cho hoa viên này là ‘Viên Minh viên’.
‘Viên Minh?” Lăng Nhã nói khẽ. Hai chữ này quả thật hàm ý sâu xa, soi sáng và hướng thiện, xem ra Dận Chân là thật lòng hướng Phật.
Dận Chân giao Liệt Phong lại cho hạ nhân rồi quay qua nói với Lăng Nhã: “Việc ta bén duyên với Phật gia còn phải cảm ơn nàng.” Thấy Lăng Nhã lộ rõ vẻ khó hiểu, hắn lại cười: “Có nhớ lần chúng ta gặp nhau ở Kiêm Gia trì, nàng đã nói gì với ta không?” Hắn hất hất cằm lên rồi tiếp: “Nàng nói, Phật gia có câu, đời người có tám cái khổ, sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán lâu dài, cầu không được, buông không được, người nào trải qua đủ tám cái khổ này thì mới gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-hi-phi-truyen/759204/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.