“Đúng lúc mấy hôm trước Niên Canh Nghiêu vừa đưa tới mấy con ngựa Tây Vực đã thuần chủng, trông cũng không tệ, để ngày mai ta bảo Cẩu Nhi đưa nàng tới chuồng ngựa, chọn một con ngoan ngoãn hiền lành. Sau này mỗi khi rảnh rỗi ta sẽ cùng nàng tới đây cưỡi ngựa, chứ ở mãi trong phủ cũng buồn bực tù túng lắm. Trước đây, Tố Ngôn rất thích cưỡi ngựa, thường đòi ta đưa nàng ta tới đây chơi. Nàng ta là người cưỡi ngựa giỏi nhất trong số những nữ nhân ta biết đó.”
“Niên phúc tấn xuất thân danh môn, lại có huynh trưởng văn võ song toàn, dĩ nhiên tư chất xuất chúng, hơn hằn người bình thường.” Sắc trời dần tối, chân trời chỉ còn là một chấm nhỏ xa xăm, Lăng Nhã vuốt ve bờm ngựa, hỏi: “Con này cũng là của Niên tướng quân đưa tới sao?”
Từ biệt viện tới đây, ít nhất cũng mấy chục dặm, lại còn chịu tới hai người, vậy mà con ngựa này chạy thẳng một mạch, hơi thở của nó cũng không quá dồn dập. Một con ngựa bình thường khó mà có được tinh lực như vậy.
“Không.” Dận Chân cúi xuống gần sát gương mặt lạnh mát của nàng: “Đây là ngựa Mông Cổ, do Hoàng A mã thưởng cho ta trong đợt đi săn mùa Thu vừa rồi, tên nó là Liệt Phong. Còn người săn nhiều thú nhất được thưởng một con Đại uyển mã thuần huyết, đến từ Tây Vực.” Đại uyển mã là tên thường gọi của Hãn huyết bảo mã, lúc phi nước đại, bả vai của nó gồng lên, mồ hôi túa ra, có màu đỏ như máu, vì vậy nên mới có tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-hi-phi-truyen/759203/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.