Edit: Ớt Hiểm
Ra khỏi Lãm Nguyệt cư, đi thêm một đoạn là nhìn thấy Kiêm Gia trì, lần đầu Lăng Nhã nghe tên Kiêm Gia trì thì ngạc nhiên vô cùng, từ nhỏ nàng đã được đọc thi thư, nên biết hai chữ Kiêm Gia này là xuất phát từ đâu, không hề nghĩ rằng lại có người lấy nó để đặt tên cho một cái hồ nước.
Nghe Mặc Ngọc kể, trước đây không có, sau khi Hoàng đế ban nơi này cho Tứ a ca, Dận Chân đã đặc biệt cho người đào nó. Vào mỗi mùa hè, hoa sen trong hồ nở rộ, nhìn thật bắt mắt, đúng là “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.”*
(*Đây là hai câu trong bài thơ ‘Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống’ của Lâm Tử Phương, dịch thơ là “Lá sen xanh biếc liền trời thẳm, nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng.”)
Dận Chân là nam tử, vả lại trong mắt Lăng Nhã, Dận Chân không phải là người yêu thích hoa cỏ, vậy mà lại lấy Kiêm Gia đặt tên cho hồ sen, không biết là vì nử tử nào, đích phúc tấn chăng? Chắc là vậy, tên của đích phúc tấn cũng có một từ giống giống như vậy.
Hắn ta, ít ra cũng là một người có tâm…
Nghĩ vậy, cách nhìn của nàng dành cho Dận Chân lại mâu thuẫn rất nhiều. Lăng Nhã bước vài bước đến bên cạnh hồ sen, hiện tại không phải mùa sen nở nên chỉ có thể nhìn thấy một hồ nước phẳng phặng, hai bên bờ có treo vài cái đèn lồng lưa thưa.
“Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-hi-phi-truyen/254597/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.