Edit: Ớt Hiểm
Đợi các nàng đi xa rồi Lăng Nhã mới đứng dậy, vừa nhìn lên đã thấy Mặc Ngọc thẳng lưng quỳ gối ở đó, Lăng Nhã than nhẹ, có chút đau lòng nói: “Nàng ta nói gì thì mặc kệ nàng ta đi, hà tất tranh cãi với nàng ta làm gì? Tự dưng khiến mình chịu phạt khổ sở như vậy. Để xem từ đây ngươi còn dám lỗ mãng nữa không.”
Mặc Ngọc vội càng lắc đầu, lúng túng: “Từ đây nô tỳ không dám đem lại phiền phức cho cô nương nữa.”
Thấy Mặc Ngọc oan ức mà không dám than, lòng Lăng Nhã mềm nhũn, ngồi xổm xuống vuốt vuốt bím tóc thật dài của Mặc Ngọc, nói: “Không phải ta ngại phiền phức, cũng không phải không biết là ngươi vì ta nên mới lên tiếng, nhưng nhất thời mở miệng không giải quyết được gì mà còn gây bất lợi bản thân, lại còn bị người khác nắm được nhược điểm, rước lấy tai họa. Trong phủ này không giống như ở ngoài, bất luận là làm gì cũng phải tính trước tính sau, tuyệt đối không được hanh động theo cảm xúc. Hiện tại ta ở trong phủ bối lặc chưa có chỗ đứng, người có thể tin tưởng cũng chỉ có một mình ngươi, nếu ngươi có việc gì thì ta phải làm thế nào?”
Lời tâm sự tận đáy lòng này khiến cho Mặc Ngọc vô cùng cảm động, rõ ràng cô nương thật sự xem mình là người nhà nên mới nói ra những lời như thế. Mặc Ngọc lập tức trịnh trọng nói: “Nô tỳ nhớ kỹ, nô tỳ thề từ hôm nay sẽ thận trọng từ lời nói đến hành động.”
“Vậy là tốt rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-hi-phi-truyen/254596/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.