Thẩm Quân Triệu rất hiếm khi tức giận.
Những việc từng trải qua lúc nhỏ giúp hắn hiểu rõ rằng tức giận là việc vô dụng nhất, không thể khống chế tình cảm của mình, vậy thì chỉ có thể rước lấy chê cười, khiến bản thân càng lúc càng nhục nhã.
Kiêu ngạo trong xương cốt khiến hắn không cho phép mình bị bất cứ kẻ nào coi thường, càng không cho phép bản thân bị trêu đùa chọc ghẹo.
Nhưng mà, Ung Lý là một ngoại lệ.
Bắt đầu từ ngày gặp gỡ ấy, đã là ngoại lệ.
Trần Thỉnh phịch một tiếng quỳ xuống, không dám thở mạnh một hơi.
Mặt Thẩm tướng đông lại như sương, thư phòng đã sắp thành hầm băng, Trần Thỉnh ngờ rằng mình chỉ cần chít một tiếng thôi là sẽ có ngay kết cục giống cái thư án làm từ gỗ huỳnh đàn kia!
Sớm đã biết Thẩm tướng công phu lợi hại, nhưng không ngờ lại bá đạo đến mức này —— thư án kia được điêu khắc nguyên khối, độ cứng của gỗ huỳnh đàn không hề kém, thế mà một chưởng rơi xuống đã vỡ thành hai nửa, thực sự là khiến người kinh hoàng.
Công phu bậc này, nếu Thẩm tướng tìm được cơ hội ở một mình với kim thượng……
Sau lưng Trần Thỉnh thấm ra một mảng mồ hôi lạnh.
Thẩm Quân Triệu đè lửa giận xuống rồi lạnh giọng hỏi: “Bệ hạ gặp được con thứ của Lý Nghĩa Hải vào lúc nào?”
Trần Thỉnh vội đáp: “Nghe nói là vào tiệc Trung Thu năm ngoái ạ.”
Lồng ngực Thẩm Quân Triệu như vừa bị kim đâm một chút: “Ý ngươi là, bệ hạ nhớ mong hắn gần một năm rồi?”
Từ tiệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-cua-tram-noi-lua-roi/201875/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.