Tuy thân thể không động nổi nhưng miệng vẫn có thể động, Nguyên Diệu Đế nổi trận lôi đình: “Thẩm Quân Triệu ngươi giải huyệt cho trẫm!”
Thẩm Quân Triệu bình tĩnh không dao động: “Thần thay đồ cho người trước đã.”
Ung Lý: “…………” Cho nên mới nói vì sao y lại đuổi hết người đi, giờ đã thành bê đá đập chân rồng rồi!
Thẩm Quân Triệu ngược lại cũng không làm gì y, hắn quy củ nề nếp cởi áo ngoài cho y, ngón tay linh hoạt thao túng y đái*, buộc thành một nút ngay ngắn xinh đẹp. Lửa giận cao ba trượng của Ung Lý bất giác lui đi bảy – tám phần, suy cho cùng vẫn là mỹ nhân ở ngay trước mặt, đẹp mắt vui lòng.
Chú Thích *
Tâm trạng mới nhẹ nhõm được một nửa thì Ung Lý lại không vui: “Mấy năm nay không ít lần nới áo tháo đai cho người khác nhỉ.” Vừa nghĩ đến việc bàn tay trắng nõn xinh đẹp này từng chạm vào người khác thì toàn thân trên dưới của y liền chua ngoét.
Thẩm Quân Triệu chăm chú nhìn y: “Thần không phải bệ hạ.”
Ung Lý: “Trẫm…” Y suýt chút nữa đã buột mồm nói ra rằng trẫm còn lâu mới chạm vào người khác.
Thôi bỏ đi, nói ra lại càng nhục!
Nguyên Diệu Đế mặt mũi lớn hơn cả trời: “Trẫm cần phải nới áo cho người khác sao?”
Thẩm Quân Triệu châm biếm nói: “Đúng vậy, bệ hạ chỉ cần hạ lệnh một tiếng là tự sẽ có giai nhân sà vào lòng.”
Ung Lý suýt chết nghẹn, trong lúc nhất thời không nói thêm gì nữa.
Y không lên tiếng, vẻ mặt của Thẩm Quân Triệu lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-cua-tram-noi-lua-roi/201874/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.