Chén trà không đập trúng Thẩm Quân Triệu, thậm chí đến cả trà lạnh trong chén cũng không bắn chút nào lên một thân triều phục nhất phẩm đại biểu cho vinh quang tối cao của Đại Ung.
Thẩm Tranh Minh nhìn hắn chằm chằm, trong mắt ngập tràn hận ý lồ lộ: “Cút, cút ra ngoài!”
Thẩm Quân Triệu lạnh giọng nói: “Phụ thân nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong hắn cũng không hành lễ mà trực tiếp quay người rời đi.
Tình phụ tử của bọn họ sa sút tới mức này, sợ là ngay cả Ung Lý cũng không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Tranh Minh hoàn trả triều chính về vinh dưỡng, đại phu thế tộc từng có chút hoảng loạn bất an. Không phải bọn họ không nhìn thấy sự ưu tú của Ung Lý, ngược lại, bọn họ vì thấy tân đế ưu tú nên lòng mới không yên. Mấy năm gần đây tiểu hoàng đế vẫn luôn tự mình nâng đỡ sĩ tử hàn môn, lão tướng quốc không coi trọng việc này, nhưng bọn họ lại vô cùng hoang mang.
Nếu Thẩm Tranh Minh lui về, tiểu hoàng đế này lại có vây cánh của riêng mình, vậy thì uy thế của bọn họ ắt sẽ trọng thương, tiền đồ đáng lo. May mà Thẩm Quân Triệu vừa tham chính đã giúp bọn họ thở phào nhẹ nhõm, kim thượng đã là thiếu niên anh tài, mà vị tiểu công tử Thẩm gia chưa từng xuất sĩ(1) này lại càng thêm trác tuyệt.
Chú Thích (1)
Dung mạo phẩm hạnh hàng đầu, lời nói khí độ bất phàm, nhất là còn có học vấn chắc chắn, kiến giải độc đáo, cùng với một thân nội gia công phu lợi hại!
Đây ung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-cua-tram-noi-lua-roi/1315682/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.