Không thể không nói kế hoạch của Tiêu Tuần vốn dĩ rất hoàn mỹ, nếu Tiêu Viêm thật là tiểu bạch thỏ đáng thương, qua chuyện này xác suất bị Tuần hồ ly mượn cớ an ủi ăn sạch sẽ là rất lớn, ngoài ra có khi bị đem ăn còn ngây ngốc giúp người đếm tiền.
Đáng tiếc đây là con hắc thỏ đã qua hai đời.
Lúc này Tiêu Viêm trong miệng ngậm cỏ đuôi chó, nhàn nhã mà nằm dốc núi phơi nắng, nếu nhĩ lực tốt còn có thể nghe thấy tiếng hát, nào có nửa phần thương tâm phẫn nộ.
"Lão sư a lão sư, không sai biệt lắm Ngài cũng sắp ra rồi nhỉ."
Theo bản năng vuốt ve nhẫn đen cổ xưa trên ngón tay phải, Tiêu Viêm lẩm bẩm một mình.
Như nghe được tiếng hắn lẩm bẩm, chỉ thấy mặt ngoài chiếc nhẫn bạch quang chợt lóe, một đạo thân ảnh trong suốt xuất hiện trước mặt hắn.
"!!!"
"Tiểu oa nhi định lực cũng không tệ lắm, thế mà không bị dọa đến nhảy núi."
Bóng người trong chiếc nhẫn mở giọng trêu chọc, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Viêm trước mắt đang ngây ra như phỗng.
Lời nói hài hước này, giọng điệu thiếu đánh này, cùng biểu tình xấu xa này.
Sau khi xác nhận, đúng là cái lão bất tử Dược Trần kia!
Trên mặt Tiêu Viêm không gợn sóng, nội tâm lại phun tào.
Ai tới nói cho hắn biết cái lão gia hỏa râu ria một đống, nếp nhăn đầy mặt, mỗi lần cười rộ lên giống hoa cúc biến đâu mất rồi?
Hắn cự tuyệt thừa nhận nam nhân tóc trắng yêu nghiệt, mắt đỏ, khí chất ngổ ngáo ngang tàng này là lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-cua-ta-da-thay-doi/951255/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.